Phạm Ninh đi vào tòa nhà nhìn một vòng, không có tỏ bất kỳ thái độ gì, lại hỏi:
- Phủ Ứng Thiên có mấy toà quan trạch?
Trong lòng Trương Tề không yên bất an nói:
- Quan trạch của Phủ Ứng Thiên không ít, quan trạch phủ nha có mười một tòa, hiện tại để trống chỉ còn có ba tòa, đây là tòa lớn nhất, là quan trạch phủ quân tiền nhiệm từng ở.
- Vậy Dương Thông phán đang ở nơi nào?
- Ngài ấy… ngài ấy ở tại quan trạch phía sau phủ nha.
- Quan trạch phía sau phủ nha rộng bao nhiêu?
- Cũng là rộng tám mẫu!
Phạm Ninh gật gật đầu, nói với Trương Tề:
- Đa tạ ngươi đã sắp xếp, chỉ có điều nơi này ta không thể ở lại, nếu phủ Ứng Thiên không sắp xếp được, ta đây bảo Thái Thường Tự đến sắp xếp, các ngươi cũng không cần quản.
Nói xong hắn xoay người rời khỏi quan trạch, mang theo vài tên thị vệ nghênh ngang rời đi, để lại Trương Tề trợn mắt há hốc mồm mà đứng ở nơi đó.
Tin tức Phạm Ninh không chịu ở quan trạch lập tức truyền khắp phủ nha, gây lên một trận sóng to gió lớn trong phủ nha, phủ quân mới nhậm chức bày ra dáng vẻ không chịu thua, còn muốn làm loạn đến Thái Thường Tự, xem ra chuẩn bị có vụ ầm ĩ lớn rồi, quan viên trong phủ nha, có người vui mừng có người lo lắng.
Giữa trưa, bên trong một nhã gian của tửu điếm Tống Châu, hai viên quan đang uống rượu nói chuyện phiếm, hai viên quan này một người tên là Tống Lăng, người còn lại tên là Đàm Thận Tri, hai người đảm nhiệm chức vị Hộ Tào Ti và Sĩ Tào Ti, đều là tiến sĩ năm thứ hai Gia Hữu, là tiến sĩ cùng khóa, cũng là đồng hương, quan hệ vô cùng thân thiết.
Tống Lăng nâng chén rượu lên cười lạnh nói:
- Dương Độ muốn ra oai phủ đầu Phạm Ninh, người ta lại quay giáo một kích, không có nhà quan, hắn bảo Thái Thường Tự đến giải quyết, phen này Dương Độ nên chùn tay rồi.
Đàm Thận Tri thở dài nói:
- Nói thật, ở trong chuyện này Dương Độ làm hơi quá đáng rồi, quan trạch đằng sau phủ nha cho tới bây giờ đều là dành cho chủ quan ở đấy, y chỉ là một Thông phán lại muốn vào ở, Triệu Tri Niên tiền nhiệm không thể trêu vào Cổ Xương Triều, đành phải nhịn, vị Phạm gia này là người đối đầu với Cổ Xương Triều, hắn sẽ dễ dàng bỏ qua sao?
- Phạm Ninh này quả thật lợi hại, thứ nhất là vào ở khách điếm, lấy việc quan trạch mà nói, lần này Dương Độ chọc vào phiền toái rồi.
Đàm Thận Tri nhướn mày:
- Cũng không nhất định, Thái Thường Khanh La Lễ nghe nói là người của Cổ Xương Triều, Phạm Ninh này trách cứ chưa chắc sẽ có tác dụng, nói không chừng người ta còn có thể nói Phạm Ninh không để ý đại cục, tính toán chi li, Phạm Ninh ngược lại sẽ khó coi.
Tống Lăng ha hả cười nói:
- Vậy thì ngươi không hiểu rồi, ta và ngươi đánh cuộc, Phạm Ninh tuyệt sẽ không đưa sự việc tới Thái Thường Tự, chuyện Thái Thường Tự hắn chỉ nói mà thôi, hắn nhất định sẽ nói đến Ngự Sử Đài, ngươi cũng đừng quên, hắn là Tả Gián Nghị Đại Phu, đồng thời còn có chức vụ Ngự Sử Trung Thừa.
- Không thể nào!
Đàm Thận Tri cả kinh, trừng to mắt hỏi:
- Loại sự tình nhỏ nhặt này có thể buộc tội được Dương Độ?
- Chuyện nhỏ ư?
Tống Lăng hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi căn bản không có ý thức được tính nghiêm trọng của việc này, nếu như chỉ là chuyện hai tòa quan trạch, có lẽ sẽ giống như ngươi nói vậy, Phạm Ninh gây chuyện tính toán chi li, nhưng đây là quan trạch phủ nha, nhất định phải do chủ quan ở lại, chủ quan có thể không ở, bỏ đấy ở nơi khác, nhưng tuyệt đối không tới phiên Thông phán chuyển vào ở, Dương Độ là người đầu tiên phá hủy quy củ cấp bậc của triều đình, nói nghiêm trọng một chút chính là đã đi quá giới hạn.
- Vậy ngươi nói Phạm Ninh sẽ buộc tội Dương Độ sao?
- Chắc chắn sẽ làm thế!
Tống Lăng khẳng định nói:
- Dương Độ không cho chúng ta đi gặp chủ quan, lại làm ra hành động ra oai phủ đầu Phạm Ninh, cái này ngược lại bị Phạm Ninh bắt lấy nhược điểm rồi, Phạm Ninh này cũng không phải là Triệu Tri Niên, phủ Ứng Thiên đây sắp có màn long tranh hổ đấu rồi.
- Chúng ta đây nên làm cái gì bây giờ?
Đàm Thận Tri vội vàng hỏi.
Tống Lăng uống một hớp rượu từ từ nói:
- Thà rằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cũng không thể dệt hoa trên gấm, bây giờ ta chuẩn bị đi bái kiến Phạm Ninh, giành trước đứng đầu.
- Nhưng làm thế ngươ sẽ đắc tội Dương Độ đấy!
- Ta lấy lòng y thì có ích lợi gì, chúng ta lại không phải là người của y, đề bạt thăng chức cũng không tới phiên chúng ta, hiện tại cơ hội tới, ta không bắt lấy mới là người ngu, huynh có muốn đi cùng ta không?
Đàm Thận Tri cúi đầu ngẫm nghĩ một chút, thở dài nói:
- Ta vẫn nên chờ một chút đi! Ta trên có người già, dưới có trẻ nhỏ, thật sự là không dám đắc tội Cổ Xương Triều.
Tống Lăng uống một hơi cạn sạch rượu trong chén:
- Nếu đã quyết định, ta sẽ đi ngay bây giờ!
Phạm Ninh vừa mới ăn cơm trưa xong, đang ngồi ở trong phòng uống trà, lật xem báo ngày hôm qua, lúc này, Chu Long báo lại:
- Khởi bẩm quan nhân, Hộ Tào Ti Tống Lăng cầu kiến!
Phạm Ninh cũng không lấy làm lạ, sáng hôm nay đã tỏ rõ thái độ, hẳn là có người sẽ tới gặp mình, tuy nhiên người đầu tiên tới cửa, ít nhiều cũng là người có dũng khí, Phạm Ninh vẫn rất tán thưởng viên quan như vậy.
- Mời y vào!
Không bao lâu, Tống Lăng được gọi tiến vào, y khom mình thi lễ nói:
- Hộ Tào Ti phủ Ứng Thiên tham kiến phủ quân!
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Tống ti sĩ mời ngồi!
Ti sĩ chẳng qua chỉ là tiểu quan tòng cửu phẩm, ti sĩ phủ Ứng Thiên địa vị có cao hơn một chút, quan viên nhậm chức phần lớn là tòng bát phẩm, nhưng bất kể như thế nào, đều không tới lượt bọn họ ở ngồi xuống trước mặt Phạm Ninh, Phạm Ninh cho y đãi ngộ, trong lòng Tống Lăng được ưu ái mà sợ hãi, đây trên thực tế cũng là một loại thái độ, người đầu tiên công khai thể hiện lập trường ít nhiều cũng sẽ nhận được một ít ưu ái.
Đợi đối phương ngồi xuống, một nha hoàn dâng trà lên, Phạm Ninh lúc này mới hỏi:
- Huyện Tống Thành hiện tại có bao nhiêu nhân khẩu?
- Hồi bẩm phủ quân, hộ tịch nhân khẩu ước chừng mười ba vạn hộ, hơn nữa nhẩm tính người ngoại lai, hẳn là có hai trăm ngàn hộ, tổng lại vượt qua trăm vạn nhân khẩu rồi.
- Đều ngụ ở trong thành?
- Ngoài thành cũng ở không ít, đại khái bảy phần ngụ ở trong thành, mặt khác ba phần ngụ ở ngoài thành trong các tiểu trấn nông thôn.
- Thuế thu vào như thế nào?
Phạm Ninh lại hỏi:
- Ý ta muốn nói các loại thuế thuộc sở hữu phủ Ứng Thiên thu vào, nghe nói cũng không tệ lắm.
Tống Lăng Khổ cười một tiếng nói:
- Phủ quân cũng biết, quan phủ các nơi thu vào đều là nhập về triều đình, sau đó do triều đình trích cấp kinh phí cho quan phủ các nơi, mà quan phủ thu thêm vào chỉ có thể dựa vào quan điền và quan phòng cho thuê, cùng với thu nhập từ thuế nhập đến trợ cấp, phủ Ứng Thiên một là quan điền khá nhiều, khoản này thu vào khá lớn, mặt khác kinh tế khá phồn vinh, nên thu nhập từ thuế nhập cũng nhiều, cho nên tổng quát mà nói, tính ra thì rất dư dả đấy.
Phạm Ninh thản nhiên cười: