- Xem ra Dương Độ cũng có vài phần bản lĩnh!
Tống Lăng lại lắc đầu:
- Ti chức cho rằng đây chỉ là nhờ điều kiện vốn có của huyện Tống Thành tốt, không liên quan mấy với Dương Độ, thậm chí nếu y không ở huyện Tống Thành, dân chúng huyện Tống Thành có lẽ sẽ càng tốt hơn một chút.
Phạm Ninh cũng không tiếp tục đề tài này, đối với con người Tống Lăng hắn vẫn còn chưa hiểu rõ, không nói sâu hơn.
Phạm Ninh lại cười hỏi:
- Tống ti sĩ là người nơi nào? Hẳn là xuất thân khoa cử!
- Ti chức là người Hàng Châu, là tiến sĩ thứ ba trăm mười bốn năm thứ hai Gia Hữu, năm trước đảm nhiệm Hộ Tào Ti phủ Ứng Thiên.
- Toàn gia Tống ti sĩ cũng ở phủ Ứng Thiên?
- Ti chức xuất thân bần hàn, thê tử cũng là phu thê nhiều năm, trong nhà có một trai một gái, trước mắt ở phòng cho thuê trong thành.
- Vậy quan lại thuê phòng giống Tống ti sĩ như vậy có bao nhiêu người?
- Có chừng hơn hai mươi người! Đều là quan viên trẻ tuổi phẩm cấp thấp nhất, có người là mua không nổi nhà, có người là không biết mình phải làm ở phủ Ứng Thiên bao lâu, không dám mua nhà.
Phạm Ninh gật gật đầu nói:
- Ta đúng là vẫn chưa hiểu biết nhiều về tình hình ở phủ Ứng Thiên, về sau còn phải dựa vào Tống ti sĩ ủng hộ nhiều hơn.
Đây là Phạm Ninh bày tỏ thái độ trước việc Tống Lăng chủ động hướng về phía hắn, về sau muốn y ủng hộ nhiều hơn, coi y như người mình.
Tống Lăng mừng rỡ, đứng dậy hành lễ nói:
- Ti chức nhất định sẽ dốc toàn lực ủng hộ phủ quân.
Ngay sau khi Tống Lăng vừa mới đi, Phạm Ninh lập tức nói với Chu Long:
- Ngươi đi tìm người môi giới trong phủ, tìm vài người đi thu thập tất cả thông tin về Tống Lăng, càng chi tiết càng tốt!
Người môi giới bên trong phủ chính là người thông thạo mọi việc, lấy tiền thay người khai thông khắp nơi, đường dây linh hoạt, các loại tin tức đều vô cùng linh thông, Phạm Ninh cần đến bọn họ để tìm hiểu sự tình của Tống Lăng.
Chỉ cần tiền cấp đủ, tin tức gì cũng đều có thể lấy ra cho ngươi.
Chu Long khom người thi lễ, vội vàng rời đi.
Có Tống Lăng đi trước, buổi chiều cùng ngày lại có hai gã quan viên đến bái kiến Phạm Ninh, nhưng phần lớn quan viên vẫn sợ thế mạnh của Dương Độ không dám đến gặp Phạm Ninh.
Phạm Ninh cũng không vội vàng đi phủ nha nhận chức, một mặt hắn phái Chu Hổ cầm thư tố cáo của hắn nhanh chóng trở về kinh thành giao cho tả gián nghị đại phu Lý Duy Trăn, do y tố cáo Dương Độ chiếm quan trạch phủ nha, phá nội quy của quan trường, đây là sơ hở của Dương Độ, hắn sẽ không bỏ qua.
Một mặt khác hắn cần phải phát triển thế lực của mình ở trong phủ nha, Tống Lăng dám đến tiên phong xung trận sẽ trở thành đối tượng đầu tiên Phạm Ninh chú ý.
Lúc xế chiều, chưởng quỹ dẫn đến một người môi giới nhà, chưởng quỹ đã biết thân phận của Phạm Ninh, đối với Phạm Ninh cũng rất nịnh bợ.
- Đại quan nhân, Vương Cần là đông chủ môi giới của Vương Ký có tiếng nhất ở huyện Tống Thành của chúng tôi, trong tay có nguồn tài nguyên nhà tốt nhất.
Phạm Ninh ngồi trong viện tủm tỉm cười nói:
- Ta không quen thuộc giá cả nhà của huyện Tống Thành, Vương đông chủ có thể giới thiệu sơ lược một chút trước được không?
Vương Cần khom người nói:
- Có thể vì đại quan nhân cống hiến sức lực là vinh hạnh của tại hạ, nói chung giá cả nhà của huyện Tống Thành chỉ khoảng ba phần giá nhà của kinh thành, nhưng cũng có tình huống đặc thù, ngoại lệ là nhà tầng thấp nhất và khu nhà cao cấp, ví dụ một ngôi nhà ở kinh thành cho quan thuê một tháng là 500 văn tiền, tiền cho quan thuê ở đây của chúng tôi mỗi tháng là 300-400 văn tiền, thực ra không kém hơn là bao nhiêu, nhưng bất động sản trung bình rẻ, trong thành một viện tử một mẫu đất cũng khoảng 500 quan tiền, ngoại thành thì phải 200-300 quan tiền.
- Vậy ngươi nói cho ta biết hai giá tiền, phu xe bò một tháng có thể kiếm được bao nhiêu? Hoặc là một gã tiểu nhị một tháng bao nhiều tiền? - Phạm Ninh hỏi một cách hứng thú, tiền lương của phu xe bò và tiểu nhị rất có tính biểu thị, đại khái có thể hiểu được thu nhập của một nơi.
- Phu xe bò mỗi ngày đi sớm về muộn, mỗi tháng có thể kiếm được khoảng bốn quan tiền, hầu bàn ở quán rượu trung bình mỗi tháng là ba quan tiền, giống như tiểu nhị của nhà trọ này mỗi tháng cũng ba quan tiền, khoảng sáu phần thu nhập của kinh thành, thu nhập cũng không kém với phủ Khai Phong bao nhiêu, vật giá cũng tương đương.
- Nhưng ngươi vừa nói tình hình khu nhà cao cấp đặc thù?
Vương Cần gật đầu:
- Đó là vì huyện Tống Thành là nơi có số lượng lớn con cháu của khai quốc công huân sinh sống, còn có nha môn soái, tào, thương,.. vv… của đường Kinh Đông, quan cao tương đối nhiều, cho nên giá cả của phân khúc nhà cao cấp rất đắt, gần như tương đương với giá cả ngoại thành Đông Kinh.
Phạm Ninh cười nói:
- Người nhà ta tương đối đông, ta muốn tìm một nhà to 20 mẫu, mua và thuê đều được.
Vương Cần suy nghĩ một chút nói:
- Trong thành nhiều nhất là nhà khoảng năm mẫu, tiền thuê mỗi tháng cũng khoảng mười quan tiền, nhưng nhà hai mươi mẫu trở lên lại không nhiều. Theo tại hạ biết, trước mắt chỉ có ba nhà lớn trống, đều chỉ cho thuê không bán, một là nhà Liễu thành đông, chiếm ba mươi mẫu, một tháng cho thuê một trăm quan tiền, còn hai nhà là nhà Dương và nhà Trương đều chiếm hai mươi mẫu, một tháng cho thuê ba mươi quan tiền.
Phạm Ninh có chút không hiểu hỏi:
- Nhà Liễu và hai nhà khác diện tích chỉ hơn kém mười mẫu, nhưng tại sao tiền thuê lại khác biệt lớn như vậy?
Vương Cần khẽ cười nói:
- Không kì lạ chút nào, tuyệt đối là tiền nào của ấy, đại quan nhân đi xem sẽ hiểu liền.
Phạm Ninh có chút tò mò, đứng lên cười nói:
- Vậy thì đi xem xem.
Chu Hổ đã thuê một chiếc xe ngựa và vài con ngựa, Phạm Ninh dẫn theo A Nhã lên xe ngựa, Chu Hổ và Chu Báo cưỡi ngựa đi theo hộ vệ.
- Quan nhân không phải muốn để người đó ra khỏi nhà quan sao? Tại sao vẫn phải đi tìm nhà? - A Nhã có chút không hiểu hỏi.
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Đương nhiên y phải nhường lại, nhưng không có nghĩa ta muốn ở đó.
- Vì sao?
Phạm Ninh vỗ vỗ khuôn mặt thanh tú của cô cười nói:
- Mọi sự trên quan trường một hai câu không thể nói rõ, dù sao chính là một câu, người khác không muốn chúng ta thoải mái, chúng ta cũng sẽ không để bọn họ thoải mái.
A Nhã hiểu như không hiểu, lại khôn khéo không hỏi nhiều.
Cách nhà trọ gần nhất là nhà Dương, là một nhà của thương nhân, vì là cho thuê không thể bán cho nên nguyện ý đem phủ trạch cho thuê kiếm tiền.
Phạm Ninh đi dạo một vòng rồi đi ra, ngôi nhà mới 70% được cải tạo lại hợp cách, giống với bố cục của phủ phò mã Ngô bên cạnh trước kia, Phạm Ninh không thích lắm, không xem xét nó nữa.
Bố cục của nhà Trương cũng không khác biệt lắm, Vương Cần không tiến cử nữa, mọi người đi thẳng đến nhà Liễu ở thành đông.
Vào nhà Liễu, Phạm Ninh lập tức thích ngôi nhà này, nhà ba mươi mẫu, nội trạch ít nhất chiếm hai mươi mẫu, có núi có nước, cây xanh lớn um tùm, khắp nơi có thể thấy đài lầu các, đây cũng là kiểu nhà vườn, giống với phong cách nhà của hắn ở kinh thành.