Trương Bác bên cạnh tiếp lời nói:
- Không chỉ có thế, Dương Độ còn điều động quân đội thiết lập kiểm tra thủy bộ, hễ là thương nhân bên ngoài buôn bán vận chuyển lương thực, trà, rượu đều bị giữ lại, hoặc là bị kết án hình phạt nghiêm khắc, hoặc là bị phá sản.
Phạm Ninh cầm bình rượu lên nhìn, thấy trên bình rượu in ba chữ "rượu Văn Thanh", hắn hỏi:
- Chính là loại rượu này sao?
Công Tôn Huyền Sách gật đầu:
- Toàn thành đều chỉ bán loại rượu này, đều là mua ở quán rượu em vợ của Dương Độ.
Phạm Ninh trầm ngâm một chút hỏi:
- Năm ngoái đánh chết người trong quán rượu, tin tức này có chính xác không?
- Cực kỳ chính xác, rất nhiều người đều tận mắt nhìn thấy, quán rượu tên là Thiên Nhật Túy, ở bên cạnh cửa nam, bọn họ mang một thùng rượu lớn từ trong cửa hàng ra, dìm chết chủ tiệm vào thùng rượu ở ngay ven đường, vợ con y vào thành cáo trạng, kết quả nửa đường bị chặn lại, đứa con bị đánh gãy một chân, gia đình sống trong một gian nhà tranh ngoài thành.
Trương Bác lại nói:
- Quan nhân muốn lợi dụng điều này sao?
Phạm Ninh bình tĩnh cười nói:
- Trước tiên không vội, từng bước từng bước, không nên đánh rắn động cỏ.
- Quan nhân hôm nay đi nhận chức thế nào? - Công Tôn Huyền Sách hỏi.
Phạm Ninh lắc đầu:
- Hôm nay coi như đã lĩnh giáo, quyền lớn quân sự và chính trị đều bị Dương Độ nắm giữ, y khống chế Ty lục tham quân và phán quan, khống chế tả hữu quân tuần sử, người bên dưới đều dám giận mà không dám nói.
Công Tôn Huyền Sách khẽ cười nói:
- Thật ra quan nhân có thể đi xem huyện Tống Thành.
- Huyện Tống Thành có ý kiến gì sao? - Phạm Ninh tò mỏ hỏi.
- Ta nghe nói huyện thừa và huyện úy của huyện Tống Thành đều là người của Dương Độ, nhưng huyện lệnh Hầu Văn không phải, Dương Độ vì đuổi huyện lệnh, hai năm liên tục đánh giá huyện lệnh không tốt, nếu như năm thứ ba lại bị đánh giá thấp, tiền đồ trước mắt của y hoàn toàn bị hủy hoại.
- Hay là huyện lệnh cũng bị mất quyền lực, không thì sao y lại mặc kệ hành vi lũng đoạn thị trường?
- Quan nhân nói không sai một chút nào, huyện lệnh Hầu Văn cũng bị huyện thừa và huyện úy gác trên không rồi, cả ngày chìm đắm trong rượu.
Phạm Ninh cười khẩy, Hầu huyện lệnh này là hướng để đột phá thứ ba.
Huyện nha Tống Thành ở phía bắc huyện Tống Thành, cách phủ nha không xa, cũng là kết cấu nha môn trước nhà sau, nhưng không giống với phủ nha, huyện nha chưa bị chim gáy chiếm tổ chim khách, vẫn là nơi trú của tri huyện.
Tri huyện Tống Thành họ Hầu, tên là Hầu Văn, người Tuyên Thành Tuyên Châu, là tiến sĩ cùng khoa với Phạm Ninh, y là con rể của thông sự xá nhân Vương Khắc Cơ, Vương gia là khai quốc công thần đời sau của Thẩm Kỳ, thuộc thế gia công huân của kinh thành, nhưng không phải loại dẫn dê đầu đàn Tào gia, Cao gia, tuy gia tài bạc triệu nhưng trên chính trị lại không có thế.
Nhưng mà Vương gia cũng có đường lối, Văn Hầu sau vài năm bị bỏ rơi, cuối cùng được sự giúp đỡ của Vương gia, chính thức chuyển thành quan kinh, sau khi ở Quốc Tử Giám kinh thành hai năm, ra nhận chức tri huyện Tống Thành, do huyện Tống Thành là huyện Chính Xích cho nên chức quan của y là quan chính thất phẩm.
Tuy nhiên Hầu Văn lại bị thông phán Dương Độ đả kích mạnh, Vương gia không thể chọc vào Trương Nghiêu Tá và Cổ Xương Triều, không có cách nào giúp Hầu Văn, chỉ có thể khuyên y nhẫn nại, nhưng nhẫn nại lại không đổi được sự nhượng bộ của Dương Độ, Hầu Văn hai năm liên tục bị đánh giá của phủ nha liệt vào đánh giá kém, nếu như đánh giá kém một lần nữa Lại bộ sẽ ghi tên, y sẽ mất đi hi vọng thăng chức.
Hầu Văn vô cùng lo lắng, lại không có kế khả thi, Vương gia vẫn không tìm được cơ hội thích hợp điều động cho y, y chỉ có thể vượt qua mỗi ngày trong thấp thỏm không yên.
Vào đêm, Hầu Văn một mình ngồi trong thư phòng uống rượu, lúc này vợ Vương thị nhanh chóng đi tới, giật lấy bầu rượu trong tay y, nói nhỏ với y:
- Có khách quan trọng đến, chàng mau chóng tỉnh lại đi.
- Ai? Ai đến tìm ta?
- Phạm tri phủ mới nhận chức đến tìm chàng.
Hầu Văn luống cuống chân tay, vội vàng ra cửa nghênh đón, cũng may y không uống say, bước chân vẫn vững vàng, y đi đến trước bức tường, vừa nhìn đã nhận ra Phạm Ninh, vội vàng khom người hành lễ:
- Hạ quan Hầu Văn tham kiến Phạm tri phủ.
Phạm Ninh ngửi thấy mùi rượu cũng không để ý, tiến lên trước tủm tỉm cười vỗ tay y nói:
- Hình như chúng ta là tiến sĩ cùng khoa, ta còn nhớ rõ Hầu tri huyện cơ.
Hầu Văn cũng cười nói:
- Ta cũng nhớ rõ Phạm tri phủ, lúc trước Phạm tri phủ là thủ khoa đồng tử, đứng thứ tư khoa tiến sĩ, ta đỗ thứ 351 bảng Ất, thoáng qua đã mười năm rồi.
- Hôm nay không quấy rầy Hầu tri huyện chứ?
- Đương nhiên không, mau vào khách đường ngồi.
Phạm Ninh lại giới thiệu Công Tôn Huyền Sách đến cùng hắn, lúc này mới theo Hầu Văn vào khách đường ngồi.
Hai người phân chủ khách ngồi xuống, hầu gái dâng trà cho bọn họ, Phạm Ninh nâng chén trà lên cười hỏi:
- Mười năm nay Hầu huynh đã làm qua chức gì?
- Ban đầu ta nhận chức tiết độ sứ hộ tào tham quân của Thái Bình quân, ở kinh thành uổng phí bốn năm, sau đó chuyển làm quan kinh, ở Thái học và Quốc Tử Giám lại ở bốn năm, hai năm trước đảm nhiệm phó thừa chỉ Bảo Văn Các, tri huyện Tống Thành.
- Không dễ dàng! Nghe nói Hầu tri huyện là con rể của Vương gia?
Hầu Văn ngượng ngùng gật đầu:
- Được cha vợ chiếu cố nhiều, không thì bây giờ không biết ta đang ở đâu nữa.
- Con đường làm quan tầng thấp nhất rất khó, đệ cũng có cảm nhận sâu sắc, người đọc sách trong thiên hạ có thể thi lên tiến sĩ chỉ có lông phượng và sừng lân, mỗi người đều mất mười năm gian khổ học hành, muôn nghìn khó khăn mới tu thành chính quả, nhưng cho dù thi đỗ tiến sĩ cũng chỉ là bước đầu tiên trong sự nghiệp, tiến sĩ có thể chuyển chính không qua 1-2 trong mười người, đi lên từng bước lại càng gian nan, giống Hầu tri huyện có thể làm được tri huyện Chính Xích, đúng là một rào cản mấu chốt, chỉ cần vượt qua rào cản này, tiền đồ của Hầu tri huyện sẽ không thể giới hạn rồi.
Hầu Văn hoàn toàn hiểu được ám thị của Phạm Ninh, y khó khăn mới tới được ngày hôm nay, lại bị Dương Độ đàn áp mạnh mẽ, làm cho tiền đồ của y tối tăm, cũng khiến y có chút nản chí, nhưng y đã hơn 30 tuổi, là lúc trẻ trung khỏe mạnh, sao y có thể chấp nhận sắp đặt số mệnh.
- Vậy ta nên làm gì bây giờ?
Phạm Ninh bưng chén trà lên uống một ngụm, ung dung nói:
- Ta tặng Hầu tri huyện hai câu, thái độ quyết định lập trường, lập trường quyết định vận mệnh.
Phạm Ninh cáo từ rồi đi, cũng để cho Hầu Văn lúc nào cũng có thể liên hệ với Công Tôn Sách Huyền.
Hầu Văn quay về phòng của mình, không còn ý nghĩ uống rượu trong đầu nữa, khoanh tay đi lại trong phòng.
Vợ y Vương thị đi vào nhỏ giọng hỏi:
- Phạm tri phủ này đến để đối phó Dương Độ sao?
Hầu Văn gật đầu:
- Phạm Ninh là tâm phúc của Cự Lộc vương, là cây đao sắc bén của Hàn tướng công, hắn đến phủ Ứng Thiên rất rõ ràng là muốn tháo gỡ cục diện của phủ Ứng Thiên bị Trương Nghiêu Tá và Cổ Xương Triều độc chiếm, đối thủ đầu tiên của hắn chính là Dương Độ.