- Vậy không phải rất tốt sao? Lật đổ Dương Độ, vận mệnh của chàng có thể thay đổi rồi.
Hầu Văn thở dài:
- Làm gì dễ dàng như thế, Dương Độ nắm trong tay quyền lớn quân sự và chính trị của phủ Ứng Thiên, lại được sự ủng hộ hai bên của Cổ Xương Triều và Trương Nghiêu Tá, một khi Phạm Ninh không lật đổ được gã sẽ bị cắn lại.
- Vậy có thể làm thế nào, nếu như Phạm Ninh thất bại, cuộc sống của chàng sẽ tốt hơn không?
Vương thị đối với sự yếu đuối của trượng phu thực sự có chút hận rèn sắt không thành thép, lại nói:
- Phu quân, chàng phải hiểu rõ một chút, Vương gia chúng ta và Tào gia mấy đời thông gia, vận mệnh vui buồn có liên quan, Tào gia ủng hộ Cự Lộc vương, người thiên hạ đều biết, nếu như chàng không chịu giúp đỡ, Vương gia không miễn cưỡng chàng, nhưng nếu như chàng muốn đứng về phía Trương Nghiêu Tá, vậy thì là đoạn tuyệt với Vương gia rồi.
Lời nói của vợ giống như một cái tát vào mặt, trong lòng Hầu Văn lập tức bừng sáng, y chầm chậm gật đầu:
- Nương tử xin yên tâm, nếu như ta muốn đứng về hướng Trương Nghiêu Tá thì đã không bị Dương Độ xử lý, ta biết nên làm thế nào rồi.
- Vậy chàng biết Phạm Ninh muốn cái gì?
Hậu Văn chậm rãi gật đầu:
- Ta biết.
Vài ngày liên tiếp, Phạm Ninh đang trong quá trình tìm hiểu tình hình phủ Ứng Thiên, Dương Độ cũng không để ý đến Phạm Ninh, phần lớn thời gian đều ở trong quan nha.
Sáng nay, cháu đích tôn Cổ Quần của Cổ Xương Triều từ kinh thành đến phủ Ứng Thiên, trực tiếp đến phủ của Dương Độ.
- Nha nội sao lại tới đây? Dương Độ đến cửa lớn nghênh đón cười hỏi.
Cổ Quần nhìn qua nhà quan của Dương Độ, lạnh lùng nói:
- Ngươi thật sự còn chiếm đoạt tòa quan trạch ở phía sau quan nha nữa à, vì việc này ông nội của ta bị Thiên tử chất vấn, ngươi thì thoải mái rồi.
Sau lưng Dương Độ kinh sợ chảy mồ hôi lạnh, y vội vàng hỏi:
- Việc này Thái Thường Tự không giữ lại sao?
Cổ Quần hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi vào trong phủ, Dương Độ vội vàng theo sau.
- Người cũng quá ngây thơ rồi, quan viên giống sói như Phạm Ninh sẽ trình bày tới Thái Thường Tự sao? Hắn trực tiếp thông qua Gián Viện buộc tội ngươi vượt qua giới hạn, phá hoại quy tắc triều đình, việc này trực tiếp đến bàn của Thiên tử, ngươi cho rằng hắn là Triệu Tri Niên sao?
Trong lòng Dương Độ mắng Phạm Ninh rất ác độc, y lau mồ hôi trên trán hỏi:
- Vậy ý của Cổ tướng quân thế nào?
- Ông nội ta giải thích với Quan gia, bởi vì mấy tháng nay chưa có người mới đến nhậm chức tri phủ Ứng Thiên, nhà quan của ngươi lâu năm chưa sửa, cần tu sửa lại cho nên mới tạm thời chuyển đến tòa quan nha phía sau, chỉ là tạm thời ở lại, tuyệt đối không có ý vượt qua giới hạn.
Nói đến đây ánh mắt sắc bén của Cổ Quần nhìn chằm chằm Dương Độ:
- Ông nội ta bảo ngươi lập tức chuyển khỏi đó, sau đó lập tức làm bổ sung một báo cáo cho Thái Thường Tự, ngày này phải rơi vào ba tháng trước, để ta đưa về kinh.
Trong lòng Dương Độ thực sự bốc hỏa, khiến y phải chuyển ra khỏi quan trạch phía sau huyện nha, đây không phải công khai vả vào mặt y sao? Phạm Ninh ở nhà trọ, chờ y chuyển ra đó à? Bản thân y sợ hãi mà chuyển đi, quan viên bên dưới nhìn y như thế nào, quyền lực của y sẽ bị dao động nghiêm trọng.
Trong lòng Dương Độ tuy rằng bực mình, nhưng y lại không dám không nghe, thực sự nếu chọc giận Cổ Xương Triều, chỉ sợ Cổ Xương Triều sẽ lấy y làm bàn đạp mất.
- Vậy tiếp theo ta nên làm thế nào? - Dương Độ hỏi.
Cổ Xương Triều làm việc vô cùng cay độc, trước sự việc nguy hiểm tuyệt đối sẽ không dùng thư từ đưa tin, giống như cuộc nói chuyện với Dương Độ hôm nay, y để cháu ruột mình đi phủ Ứng Thiên một chuyến, không để nhược điểm của mình rơi vào tay của Dương Độ.
Cổ Đàn tiếp tục nói:
- Ông nội nói, đối phó với Phạm Ninh không thể dùng cách đối phó với Triệu Tri Niên, không thể hoàn toàn để hắn mất quyền lực, có thể đem một vài chính vụ không quan trọng giao cho hắn, nhưng đề cập đến thực quyền phân phối thuế, lợi ích, đánh giá điều động quan sử, vv… không thể giao cho hắn, quyền quân đội cũng không thể giao cho hắn, quyền độ này do chính ngươi nắm giữ.
Dương Độ gật đầu, y đã biết nên làm thế nào.
Không lâu sau, tin tức Dương Độ bắt đầu chuyển ra khỏi quan trạch phía sau quan nha đã truyền khắp toàn bộ phủ Ứng Thiên, quan viên bên trong phủ Ứng Thiên gợi ra sóng to gió lớn, điều này có nghĩa là Dương Độ kinh sợ trong cuộc đọ sức đầu tiên với Phạm Ninh, kết quả này chắc chắn làm lung lay uy tín của Dương Độ ở phủ Ứng Thiên.
Ti lục tham quân Chu Hành từ trong quan phòng của Dương Độ đi ra, trong tay đang cầm một văn thư, y lộ rõ tâm tư nặng nề, y cũng không ngờ Dương Độ đã thua một hiệp, nghĩ đến bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, trong lòng Chu Hành cũng một phen hoảng sợ, nếu như Dương Đô thua rồi, bản thân còn có đường sống sao?
Nhưng y đã buộc chặt cùng Dương Độ, lên thuyền của địch, muốn xuống thuyền cũng không thể nữa rồi, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Chu Hành bất chấp khó khăn đi đến trước quan phòng của Phạm Ninh, y tiến vào gian ngoài, đến trước cửa, thấy Phạm Ninh đang viết sách, đứng bên cạnh còn có một gã tòng sự, Chu Hành cẩn thận nói:
- Phạm tri phủ, hạ quan đến đưa văn thư cho ngài.
Phạm Ninh ngẩng đầu lên nhìn y, thản nhiên hỏi:
- Người là ai?
Chu Hành ngẩn người, vội vàng nói:
- Hạ quan là ti lục tham quân Chu Hành.
- Thế sao?
Phạm Ninh lạnh lùng nói:
- Vậy sao ta chưa nhìn thấy người bao giờ?
Trên mặt Chu Hành tức thời không nhịn được, vô cùng xấu hổ nói:
- Ngày đầu tri phủ đến nhận chức, đã từng gặp qua hạ quan.
- Ta không có ấn tượng rồi, hoặc có thể ngươi rất vội, người có việc gì?
Chu Hành biết mình đã hoàn toàn mất điểm trước mặt Phạm Ninh, một khi Dương Độ có chuyện gì, Phạm Ninh nhất định xử lý mình đầu tiên.
Trong lòng của y sợ hãi, chỉ đành bất chấp đưa vài văn thư lên:
- Văn thư này cần tri phủ phê duyệt.
- Hả? Tri phủ Ứng Thiên lại phải phê duyệt văn thư, lần đầu tiên ta nghe thấy đó, đưa cho ta xem.
Chu Hành vội vàng đem một chồng văn thư để trên bàn, Phạm Ninh lật qua lật lại, hừ một tiếng nói:
- Người lấy sai rồi, đây có lẽ là văn thư đưa cho thông phán, đưa ta làm gì?
Hắn tùy tiện lấy một văn thư ném lên mặt Chu Hành, giấy bay loạn lên, Phạm Ninh lớn tiếng quát nói:
- Cút ra ngoài cho ta.
Chu Hành sợ tới mức run cả người, y luống cuống chân tay nhặt văn thư lên, không dám lên tiếng đã chạy mất dạng.
Giữa trưa, vị trí gần cửa sổ lầu hai của quán rượu Tống Châu, Tống Lăng đang uống rượu ăn cơm với người bạn Đàm Thận Tri.
Đàm Thận Tri thở dài nói:
- Không ngờ Dương Độ kinh sợ nhanh như vậy, Phạm Ninh này không hổ danh là mãnh long qua sông, bây giờ ta có chút hối hận, hôm đó nên cùng huynh đi bái kiến hắn, ta đã bỏ qua một cơ hội.
Tống Lăng có chút ức chế trong lòng, uống một ngụm rượu nói:
- Ta nghe nói việc này đã trực tiếp đưa đến bàn của thiên tử, dẫn đến thiên tử không hài lòng đối với Cổ Xương Triều, Cổ Xương Triều phải dùng hết võ mồm mới giảm nhẹ tâm tình của thiên tử, y không cho Dương Độ thêm cơ hội nữa, chuyển đi cũng chuyển đi, không chuyển đi cũng phải chuyển đi, cho nên buổi sáng hôm nay tin tức truyền đến, Dương Độ lập tức chuyển đi, kẻ luôn kiêu ngạo đó, lần này bị vả mặt rồi.