Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 686 - Chương 683

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 683
 

- Vậy huynh nói bước tiếp theo Phạm Ninh và Dương Độ còn tiếp tục đọ sức nữa không?

- Đó là đương nhiên, đây mới là bước đầu tiên, mâu thuẫn dần dần trở nên gay gắt, một núi không thể có hai hổ, trong hai người bọn họ nhất định sẽ có một người phải đi.

Đàm Thận Tri lại nghĩ tới một việc, cười với Tống Lăng nói:

- Hôm nay rất thú vị, Chu Hành cầm một chồng văn thư tới quan phòng tri phủ, Phạm Ninh lại hỏi y là ai?

Tống Lăng ngẩn ra, lập tức cười lớn:

- Chuyện này thú vị, tri phủ lại không nhận ra ti lục tham quân, nếu truyền ra ngoài, thật sự là một truyện cười ở quan trường.

- Đúng thế! Nghe nói lúc đó Chu Hành vô cùng xấu hổ, lại giới thiệu mình lần nữa, nhưng tiếp theo mới thú vị, Phạm Ninh lật văn thư, trực tiếp ném lên mặt Chu Hành, thực sự sảng khoái, không ngờ Chu Hành nịnh bợ cũng có ngày hôm nay.

Tống Lăng cười phá lên:

- Phạm tri phủ của chúng ta rất mạnh mẽ, Dương Độ muốn không để Phạm Ninh ngồi không, giao chuyện không quan trọng cho Phạm Ninh, kết quả Phạm tri phủ vốn dĩ không chịu nể mặt, trực tiếp ném lên mặt Chu Hành, xử lý Dương Độ cần có thời gian, nhưng xử lý Chu Hành lại không mất sức, sau này ngày tháng của Chu Hành đau khổ rồi.

Hai người uống rất sảng khoái, trả tiền xong, Tống Lăng cười nói:

- Ta phải đi gặp Phạm tri phủ, xem hắn chuyển nhà có cần giúp đỡ gì, nếu như cần giúp đỡ ta sẽ thông báo cho huynh.

- Đa tạ Tống huynh!

Hai người xuống khỏi quán rượu, tự đi đường riêng của mình.

Phạm Ninh đương nhiên cũng biết được tin tức Dương Độ chuẩn bị dời khỏi quan trạch phía sau nha môn, nhưng hắn không định chuyển đến đó, làm thế thì rõ ràng trình độ đấu tranh của hắn quá thấp rồi, hắn là loại người vì chút lợi ích cá nhân mà tính toán chi li sao?

Phạm Ninh đã từ nhà trọ chuyển đến tòa nhà Liễu mới thuê, hắn trả tiền thuê nhà một năm một lần, đây có thể coi là tòa nhà tốt nhất ở huyện Tống Thành, thậm chí là phủ Ứng Thiên, chiếm ba mươi mẫu, phòng lớn nhỏ có trăm gian.

Đúng lúc này, Phạm Ninh lại tiếp đãi một vị khách đến thăm hỏi bất ngờ.

Trong phòng, Từ Khánh có vẻ rất lo lắng, loại cảm xúc lo lắng này đến từ cảm giác tội lỗi bên trong của y, y là võ sĩ Chu Nguyên Phủ phái đến Côn Châu bảo vệ Phạm Ninh, lại không thể làm tốt điều đó, Phạm Ninh quay về Đại Tống, y lại ở lại Côn Châu, có sự nghiệp của riêng mình, hơn nữa y ở Côn Châu lại cưới vợ sinh một cậu con trai.

- Nói như vậy, ngươi định ở lại Côn Châu à? – Phạm Ninh tủm tỉm cười nói.

Từ Khánh thở dài:

- Ta đã bốn mươi tuổi, phụ thân đã mất sớm, cũng không có anh chị em, không dễ gì lấy được vợ ở Côn Châu, còn có một đứa con một hai tuổi, cuộc đời này đã thỏa mãn rồi, gốc rễ của ta ở Côn Châu rồi, sẽ dành thời gian cuối cùng cho vợ con.

- Bây giờ Côn Châu như thế nào?

- Rất ổn định, trên cơ bản không khác gì với thời gian quan nhân đi, lương thực rất giàu có, sản lượng mỏ bạc và mỏ vàng cũng cao, ngựa chiến nghe nói đã có năm vạn con rồi, sang năm sẽ chuyển về nhóm ngựa chiến đầu tiên.

Phạm Ninh thực sự rất rõ tình hình của Côn Châu, đầu năm Minh Lễ từ Côn Châu trở về đã nói chuyện với hắn một đêm.

- Vậy sự nghiệp của ngươi thì sao?

Phạm Ninh lại cười hỏi:

- Vẫn là giáo đầu và mở võ quán sao?

Từ Khánh gật đầu:

- Vẫn là giáo đầu đao kiếm trong quân, võ quán cũng vẫn mở, bây giờ có hơn tám mươi đệ tử, nuôi sống gia đình không có vấn đề gì.

- Xem ra ngươi cần sự trợ giúp của ta?

Trong lòng Phạm Ninh rất rõ, Từ Khánh tìm đến mình, nhất định là có việc muốn cầu, y không phải là một võ sĩ bình thường, mà là võ sĩ văn tự bán đứt của Chu gia, chỉ có chết mới có thể giải trừ khế ước.

Từ Khánh trầm mặc một lúc nói:

- Trước kia ta đã đi Ngô Giang tìm Chu đại quan nhân, hi vọng có thể giải trừ văn tự bán đứt, Chu đại quan nhân rất bao dung, trước mặt ta đốt cháy rụi khế ước của ta, nhưng cũng nói rõ một câu với ta, khế ước văn tự bán đứt trên sách giải trừ rồi, nhưng nhiệm vụ của ta vẫn chưa hoàn thành, chỉ khi quan nhân đồng ý nhiệm vụ cuối cùng của ta, ta mới có thể thực sự giải thoát, không thì cho dù ta có đi Côn Châu cũng sẽ luôn thấy áy náy trong lòng.

Phạm Ninh trầm tư một lúc nói:

- Thế này đi, ngươi thay ta làm một việc cuối cùng, việc này làm xong, coi như ngươi làm xong nhiệm vụ, từ nay tự do.

Từ Khánh vui mừng, đứng dậy hành lễ nói:

- Nguyện vì quan nhân dốc sức.

Phạm Ninh lấy một hộp trong tủ sách rồi mở ra, bên trong là một bức vẽ một người và một phần tài liệu, giao cho Từ Khánh nói:

- Bắt đầu từ bây giờ ngươi đổi tên là Lý Thịnh, là thương nhân buôn muối nổi tiếng của Tương Dương, năm ngoái giết người bị quan phủ truy nã, nói tiếng Dương Châu, ngươi cũng biết, dáng người khuôn mặt này đều giống với ngươi, chỉ là ngươi cần phải làm giả bộ râu.

Từ Khánh chần chừ một chút nói:

- Quan nhân muốn ta giết người sao?

Phạm Ninh thản nhiên nói:

- Ta cũng cần ngươi thay ta giết một người, nhưng mà bây giờ thời cơ chưa đến, ngươi tránh ở trong phủ của ta, chờ cơ hội chín muồi ta thả ngươi ra, giết người xong, ngươi trực tiếp quay về Côn Châu, sau này chúng ta gặp ở Côn Châu.

Từ Khánh chậm rãi gật đầu:

- Ta chờ mệnh lệnh.

Ở thành nam huyện Tống Thành hơn hai mươi dặm có một trang viên lớn khoảng trăm khoảnh, ở đây là trang viên Cố gia của phủ Ứng Thiên, ngoài cháu trai trưởng Cố Trường Vũ nhậm chức ở quan phủ ra, còn có gần trăm người Cố gia khác đều ở trong trang viên này.

Vào đêm, mười mấy kỵ binh hộ vệ Cố Trường Vũ tới trước kiến trúc của trang viên Cố gia, Cố Trường Vũ xoay người xuống ngựa, một quản gia chờ ở cửa chạy lên đón chào, thấp giọng nói:

- Lão thái gia chờ ngài lâu rồi.

Cố Trường Vũ ném dây cương cho tùy tùng, vừa đi vừa hỏi:

- Muộn như thế, lão gia vẫn chưa nghỉ ngơi sao?

- Bình thường lúc này lão gia đã nghỉ ngơi rồi, nhưng hôm nay lão gia chờ quan nhân, chưa nghỉ ngơi.

- Lão gia tìm ta có việc gì quan trọng sao?

- Hình như là người kinh thành đến rồi.

- Kinh thành?

Trong lòng Cố Trường Vũ nghi hoặc, rảo bước hướng tới hậu đường mà đi.

Trên hậu đường, ông nội của Cố Trường Vũ đồng thời là tộc trưởng Cố thị - Cố Thanh Chính đang nói chuyện với con trưởng Cố Cảnh, Cố Cảnh là phụ thân của Cố Trường Vũ, y là một thương nhân lớn, trước mắt công việc của gia tộc đều do y phụ trách xử lý.

Nhưng mà Cố Cảnh không muốn dấu vết thương nhân của Cố gia quá nặng, ở đời thứ ba đã thay đổi phương hướng phát triển, cho trưởng tôn Cố Trường Vũ theo chính trị.

- Đừng chống chọi với phe Trương Nghiêu Tá, kinh doanh trà chúng ta bỏ ra, vẫn tiếp tục kinh doanh vải vóc và lương thực.

- Khởi bẩm phụ thân, kinh doanh lương thực cũng không nên làm, Trương Nghiêu Tá vài ngày trước lại ép số định mức của chúng ta, khiến số định mức lương thực của chúng ta hạ xuống ba vạn thạch.

Cố Thanh nhướn mày:

- Không phải nói số định mức của Cố gia là tám vạn thạch sao? Tại sao lại giảm đến ba vạn thạch, hạ nhiều như thế?

Bình Luận (0)
Comment