Phạm Ninh đưa ra lời hứa hẹn khiến mắt Hầu Văn sáng lên, y biết cha vợ của Phạm Ninh chính là Lại bộ Tả thị lang Chu Hiếu Vân chủ quản các quan lại, chỉ cần Phạm Ninh thay y khiếu nại, vậy có thể thay đổi đánh giá hai năm trước của y, thời khắc này Hầu Văn lại hi vọng thay đổi vận mệnh.
Y cũng biết mình nhất định phải thực sự giúp đỡ Phạm Ninh, có bỏ công mới đạt được, y trầm mặc một lúc hỏi:
- Phạm tri phủ cần ta làm gì?
Công Tôn Huyền Sách nhìn hai bên, hạ giọng nói:
- Mùa thu năm ngoái em vợ Dương Độ chiếm quán rượu, trên đường giết chết chủ quán rượu, việc này chúng ta cần có chứng cớ.
Hầu Văn gật đầu:
- Chứng cứ có, người khám nghiệm tử thi lúc đó đã khám nghiệm qua, chứng minh là bị dìm chết, bản chứng minh này ta còn lưu giữ, ngoài ra khẩu cung của tất cả nhân chứng nguyên kiện ta cũng bảo lưu, không bị thiêu hủy, danh sách vô lại tham gia đập cửa hàng ta cũng có, nhân chứng vật chứng đầy đủ hết, chỉ cần mấy tên vô lại đó nhận tội, em vợ của Dương Độ là chủ mưu, y sẽ không thoát khỏi kiếp này.
Công Tông Huyền Sách vui mừng, lại dặn dò:
- Việc này tạm thời không vội, chúng ta nhẫn nại chờ cơ hội, có lẽ rất nhanh sẽ có tin tức thôi.
***
Kinh thành, trong phủ, Hàn Kỳ tướng công xem xong bức thư của Phạm Ninh viết cho ông, trầm tư một lát lại hỏi Trương Bác người đưa thư:
- Phạm tri phủ nhận chức, ngoài Dương Độ phản kháng hắn ra, còn có ai kiêu ngạo không?
- Khởi bẩm tướng công, còn có ti lục tham quân Chu Hành, phán quan Lưu Xích và tả hữu quân tuần sử Lý Đức Xương, ba người này kết cấu với Dương Độ nắm hết quyền hành cơ sở.
- Vậy tả quân tuần sử kia thì sao?
- Tả quân tuần sử Cố Trường Vũ đã nguyện trung thành với Phạm tri phủ, ông nội y Cố Thanh năm đó là cấp dưới của Tào Tông, thông qua quan hệ tầng này, đả thông con đường của tả quân tuần sử, tri huyện Tống Thành Hầu Văn cũng sẽ toàn lực phối hợp với Phạm Ninh hành động nắm quyền.
Hàn Kỳ khoanh tay đi vài bước, quay đầu lại nói với Trương Bác:
- Ta có thể giúp hắn lần này, nhưng yêu cầu của ta là thu quyền nhất định phải hợp lý hợp pháp, không được để người khác bắt nhược điểm.
- Ti chức nhất định nói với Phạm tri phủ.
- Đi đi! Ngày mai điệp văn của Tri Chính Đường sẽ truyền đạt mệnh lệnh, chuyện còn lại thì dựa vào hắn rồi.
Trương Bác thi lễ, cáo từ.
Hàn Kỳ lại trầm tư suy nghĩ, y còn phân phó nói:
- Chuẩn bị xe, tới phủ đệ của Xu Mật Sứ.
Tri Chính Đường tổng cộng năm phiếu, Hàn Kỳ có thể bảo đảm hai phiếu của mình và Phú Bật, mà hai phiếu của Cổ Xương Triều và Điền Huống nhất định phản đối đề nghị của mình, còn phiếu thứ năm của Tăng Công Lượng là rất trọng yếu, Hàn Kỳ nhất định phải lấy được một phiếu này của Tăng Công Lượng.
Phạm Ninh đi phủ Ứng Thiên nhận chức lần này rất quan trọng, mắt thấy sức khỏe của thiên tử ngày càng sa sút, đấu tranh kế thừa hoàng vị cuối cùng cũng càng thêm kịch liệt, mỗi phân đoạn đều rất quan trọng, Nam Kinh là hang ổ của Trương Nghiêu Tá và Cổ Xương Triều, cần phải phòng Trương Nghiêu Tá cuối cùng chó cùng rứt giậu, ở Nam Kinh lập một hoàng đế mới, nhất định phải khống chế quyền của phủ Ứng Thiên trong tay.
***
Trong phân công của tả quân tuần sử, một nghìn quân của tả quân huấn sử phụ trách đóng quân ở các huyện phủ Ứng Thiên, chưởng quản cửa các huyện thành, mà hữu quân tuần sử phụ trách đóng quân ở huyện Tống Thành, phụ trách giữ gìn trị an của huyện Tống Thành, tả quân tuần sử Cố Trường Vũ trung thành với Phạm Ninh, hai nghìn xã binh của phủ Ứng Thiên đã có một nửa nghe lệnh của Phạm Ninh.
- Khởi bẩm phủ quân, Lý Đức Xương tính khí táo bạo, hung ác tàn nhẫn, làm người bạc tình thiếu tình cảm, sớm mất đi nhân tính, chính là vì y là gia tướng của Trương Nghiêu Tá, cho nên y đã tận dụng sức mạnh của Trương Nghiêu Tá tác oai tác quái ở phủ Ứng Thiên, còn công khai làm đông chủ một kỹ quan lớn nhất phủ Ứng Thiên, ti chức có thể dễ dàng tìm thấy mười tội trạng của y, mỗi một tội đều đủ để bãi chức quan, hạ vào ngục hỏi tội.
Trong quan phòng, Cố Trường Vũ chậm rãi nói chuyện với Phạm Ninh, Phạm Ninh nghe rất chuyên nghiệp, hắn lại hỏi:
- Nghe nói Lý Đức Xương có hai người đắc lực, một người tên gọi Lý Thuận, là cháu ngoại của y, người còn lại tên gọi là Diêu Cẩm, Lý Thuận không cần quản y, ta quan tâm Diêu Cẩm này, Cố tuần sử có cách nào thuyết phục y không?
Cố Trường Vũ gật đầu:
- Diêu Cẩm chính là người bản địa, vợ y và vợ ta cùng thôn, có chút quan hệ thân thích, quan hệ của chúng tôi rất tốt, người này nhược điểm lớn nhất chính là sợ vợ, y có hai cô con gái, nhưng ta biết y có con riêng, vợ y không biết, chỉ cần khống chế chuyện con riêng trong tay, y tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Phạm Ninh suy nghĩ rồi nói:
- Một mặt lấy chuyện con riêng khống chế y, mặt khác nói với y, chỉ cần y toàn lực phối hợp với chúng ta, việc sau này ta bảo đảm tiến cử y làm quân tuần sử.
Cố Trường Vũ khen:
- Một tay mềm một tay cứng, thủ đoạn của phủ quân hay.
Phạm Ninh thản nhiên cười:
- Bây giờ chúng ta kiên nhẫn chờ tin tức của kinh thành.
Ngày thứ tám Phạm Ninh nhận chức, một đạo chỉ lệnh của Tri Chính Đường đến phủ Ứng Thiên, yêu cầu thông phán Dương Độ lập tức trở về kinh thành báo cáo công tác.
Bình thường vào kinh thành báo cáo công tác đều là chủ quản tri châu hoặc tri phủ đảm nhiệm, nhưng cũng có tình huống đặc thù, ví dụ như tri phủ vừa mới được bàn giao, tri phủ mới còn chưa hiểu chính vụ, dưới tình huống này là thông phán vào kinh báo cáo tình hình công việc, phủ Ứng Thiên đã ba năm không báo cáo công tác rồi, cho nếu lúc này gọi thông phán vào kinh cũng coi như là hợp tình hợp lý.
Nhưng đối với thông phán Dương Độ mà nói, lần này vào kinh báo cáo công tác chắc chắn là một lựa chọn vô cùng gay gắt, nếu như vào kinh rất có thể y sẽ bị mất đi quyền kiềm soát phủ Ứng Thiên, nhưng nếu không vào kinh, chắc chắn y sẽ bị buộc tội, bãi chức quan.
Dương Độ nhất thời rối loạn tâm trí, y đã không còn lựa chọn, chỉ có thể cố gắng hết sức sắp xếp, trong thời gian y vào kinh thành duy trì ổn định cơ cấu quyền lực phủ Ứng Thiên, tự nhiên cũng sinh ra oán giận với Cổ Xương Triều.
- Ở thời khắc quan trọng này lão Cổ lại yếu ớt, thật là thất vọng khi chúng ta đi theo con người này.- Trong thư phòng, vẻ mặt Dương Độ không hài lòng nói.
Phụ tá Vương Nhạc an ủi y:
- Việc này cũng không thể hoàn toàn trách Cổ tướng công, đoán là Cổ tướng công ở Tri Chính Đường cũng đã phản đối, chỉ là đoán rằng cái phiếu của Tăng Công Lượng đã bị Hàn Kỳ lấy được rồi, trên thực tế ngược lại không phải uy hiếp thông phán mà là uy hiếp Chu Hành, Lưu Xích và Lý Đức Xương, đặc biệt Lý Đức Xương, y nắm giữ an toàn của huyện Tống Thành, ta lo lắng nhất là y, thông phán phải nói chuyện với y.
- Loại người đam mê tửu sắc đó, ai có thể quản được gã?
Vẻ mặt Dương Độ khinh thường, thực sự y không hiểu, tại sao Trương Nghiêu Tá lại phái một người như thế đến phủ Ứng Thiên.