Cổ Xương Triều nhẹ nhàng thở ra, lão đã thoát khỏi việc của Dương Độ, tiếp sau Ngự Sử Đài điều tra thì không có liên quan gì tới lão nữa.
Lão lại thi hành lễ thật sâu:
- Bệ hạ sáng suốt!
Cổ Xương Triều cáo lui, Triệu Trinh phúc đáp tấu chương của Cổ Xương Triều là phải điều tra chặt chẽ, giao cho hoạn quan đi xử lý.
Lúc này, thời gian đã không còn sớm, Triệu Trinh cũng thấy mình có chút mệt mỏi, liền đứng lên nói:
- Bãi giá hồi cung.
Bên ngoài đại điện dã chuẩn bị xe ngựa, Triệu Trinh ngồi lên xe ngựa, mười mấy tên thị vệ và hoạn quan vây quanh, xe ngựa chậm rãi chạy về hậu cung.
Khi xe ngựa qua tường ngoài Hoằng Văn Quán, bỗng nhiên nghe thấy tiếng reo hò vang lên:
- Tốt! Bắn lại lần nữa.
Trong lòng Triệu Trinh dao động, có vài phần hứng thú, kéo rèm xe lên nhìn vào trong tường, tường ngoài của Hoằng Văn Quán là tường hoa, ở giữa là rất nhiều khe hở, miễn cưỡng có thể thấy tình hình bên trong tường.
Chỉ thấy ngựa chiến chạy, một thiếu niên trẻ tuổi mặc trang phục võ sĩ cưỡi ngựa chiến, tay trái giương cung, tay phải kéo dây cung, trong lúc chạy hướng vào người rơm cách chục bước bắn ra, mũi tên này bắn trúng người rơm, khiến cho đám thanh niên hoàng tộc xung quanh trầm trồ khen ngợi.
Triệu Trinh thực sự kinh ngạc, đây là cưỡi ngựa bắn cung đó! Trong ấn tượng của ông, khả năng chỉ có các tổ tiên của thời khai quốc mới có bản lĩnh tinh tường này, bây giờ lại nhìn thấy trên một thiếu niên trẻ hoàng tộc.
Ông lập tức thấy phấn khích, lập tức phân phó nói: - Dừng lại trước cửa sau.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cửa sau của Hoằng Văn quán, một gã hoạn quan đỡ Triệu Trinh xuống ngựa, phía sau cửa đã mở, Triệu Trinh đi vào phủ, mười mấy thiếu niên hoàng tộc nhao nhao lên trước hành lễ, thiếu niên đang cưỡi ngựa cũng lập tức nhảy xuống ngựa, tiến lên quì một gối xuống:
- Hoàng tôn Triệu Trọng Châm tham kiến hoàng tổ phụ bệ hạ.
Triệu Trinh lúc này mới tỉnh ngộ:
- Cháu … cháu là con trưởng của Cự Lộc quận vương?
- Chính là hoàng tôn.
- Tốt! Tốt! miễn lễ bình thân.
Triệu Trọng Châm đứng lên, Triệu Trinh thấy cậu ấy tuy không lớn tuổi, nhưng vai rộng eo nhỏ, thân hình cao lớn, dáng người như quan ngọc, mũi rất cao, có một đôi mắt sáng như sao, tư thế oai hùng, có vài phần tư cách long phượng.
Triệu Trinh thực sự rất thích, lại hỏi:
- Học cưỡi ngựa bắn cung bao lâu rồi?
- Hồi hoàng tổ phụ, học cưỡi ngựa khoảng nửa năm.
- Vì sao muốn học cưỡi ngựa bắn cung?
- Khởi bẩm hoàng tổ phụ, lý tưởncả đời hoàng tôn g chính là dẫn đầu hàng vạn kỵ binh, đánh tan Khiết Đan, Đảng Hạng, thu phục U Châu, Sóc Châu, thực hiện sự nghiệp vĩ đại mà tổ tiên chưa làm được.
Lời nói này của Triệu Trọng Châm chạm đến đáy lòng của Triệu Trinh, nuối tiếc lớn nhất của ông chính là không thể tiếp tục thực hiện sự nghiệp dang dở của tổ tiên, ông ủng hộ mở rộng biên cương cũng là vì bù đắp lại một chút tiếc nuối của bản thân không thể khôi phục sự nghiệp của tổ tiên, chỉ là sức khỏe ông bây giờ mỗi ngày một yếu đi, đã không có tinh lực lo lắng cho việc mở biên cương ở ngoài biển nữa, cho nên kế hoạch kinh doanh ở Kình Châu cũng bị gặp cản trở.
Mà lời nói này của Triệu Trọng Châm lại khiến ông hi vọng từ thế hệ tiếp theo.
- Cháu cảm thấy chúng ta thực sự có thể thực hiện sự nghiệp to lớn của tổ tiên sao?
- Khởi bẩm hoàng tổ phụ, thực lực của Đại Tống gấp mười lần nước Liêu, dân số gấp mười lần Khiết Đan, kỹ thuật tiên tiến, tướng sĩ phục vụ quên mình, tình hình bất lợi lớn nhất của kỵ binh trước kia cũng dần dần được Côn Châu giải quyết, chúng ta bây giờ thiếu chính là quyết tâm, chỉ cần quân thần con dân trên dưới đồng tâm hiệp lực, dốc sức vì nước, dám dùng thần có đức hạnh tài năng, dùng võ sĩ dũng cảm, chuẩn bị đầy đủ, tôn nhi tin rằng trong vòng hai mươi năm nhất định có thể thực hiện sự nghiệp to lớn của tổ tiên.
- Nói rất hay! Có tầm mắt, có dũng khí.
Triệu Trinh vỗ vai Triệu Trọng Châm cười nói:
- Cháu tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, lại không biết văn tài như thế nào?
Đại học sĩ Kiều Thanh lên trước hành lễ nói:
- Hồi bẩm bệ hạ, tài học của Triệu Trọng Châm ở trong đám con cháu hoàng tộc rất nổi bật, thư pháp và văn chương rất tốt, có thể gọi là tài năng tiến sĩ.
Triệu Trinh vô cùng vui mừng, không kìm được thở dài nói:
- Trẫm không ngờ mình lại có một đứa cháu trai tài trí mưu lược kiệt xuất như vậy, là trẫm sơ suất quá rồi.
Rời khỏi Hoằng Văn quán, Triệu Trinh lên xe ngựa, dường như ông đang suy nghĩ điều gì đó, ngồi trầm tư suy nghĩ ở trong xe chẳng nói chẳng rằng, xe ngựa tiếp tục chạy về hướng thâm cung nhưng chạy được khoảng 10 bước thì Triệu Trinh đột nhiên hạ lệnh:
- Quay lại, đến điện Kỳ Lân!
Điện Kỳ Lân ở trong thư phòng của Triệu Trinh, có điều ông rất ít khi đến đây, trong thư phòng có một gian mật thất, nơi đó cất giấu rất nhiều bí mật của Triệu Trinh bao gồm cả bí mật về sự ra đời của ông, …
Tuy rằng hai năm qua Triệu Trinh đã tiêu hủy không ít bí mật, nhưng vẫn còn một số điều ẩn giấu.
- Canh giữ trước cửa, trẫm không gặp ai cả!
Ông dặn dò 2 tên thị vệ thân cận, đẩy cửa đi vào trong thư phòng. Triệu Trinh đứng ở trong thư phòng một lúc lâu, đi thẳng đến trước tủ sách, ông nhẹ nhàng chuyển 5 quyển sách đi, chỉ nghe thấy một tiếng "tạch", tủ sách nhẹ nhàng di chuyển ra phía sau để lộ ra một cánh cửa bí mật, Triệu Trinh đẩy cánh cửa bí mật ra đi thẳng vào trong mật thất.
Sự bố trí trong mật thất và bên ngoài cũng không khác nhau là mấy, một cái bàn lớn và hai cái tủ đặt trên tường, về cơ bản thì trong tủ đều trống rỗng, phần lớn các văn kiện đều đã bị tiêu hủy, chỉ còn lại hai ba vật phẩm.
Triệu Trinh lấy một que gỗ từ trên nóc tủ xuống đặt lên bàn, ông ngồi trước bàn ngẩn người nhìn que gỗ cũ đã ngả màu vàng, đây là quẻ sinh mạng ông đã xin được ở chùa Thái Bình Hưng Quốc lúc ông 17 tuổi, không ngờ lại là một quẻ tuyệt tự.
Người thay ông rút quẻ này là phương trượng Từ Nguyên, ngay ngày hôm sau thì ông ấy qua đời, chính sự thần bí này đã khiến ông giữ lại chiếc quẻ này mười mấy năm nhưng cuối cùng đã ứng nghiệm.
Theo lời giải thích của Từ Nguyên phương trượng lúc đó thì quẻ tuyệt tự cũng bao gồm con nuôi của ông, nói cách khác cho dù là con nuôi của Tào hoàng hậu - Triệu Tông Thực cũng được, con nuôi của Trương quý phi – Triệu Văn Uẩn cũng được, đều không phải là mệnh trường thọ, khó mà gánh vác được sự nghiệp đế vương.
Nhưng Từ Nguyên phương trượng khuyên ông không cần lo lắng, thiên cơ ắt sẽ thay đổi.
Chiếc quẻ này làm Triệu Trinh hoang mang hơn 30 năm qua, bây giờ nhìn thấy được tư thế oai hùng của cháu nội – Triệu Trọng Châm, ông bỗng nhiên cảm nhận được cái gì đó, lẽ nào năm đó bốn chữ "thiên cơ chuyển dời" mà Từ Nguyên phương trượng nói lại ứng nghiệm lên người cháu trai sao?
Trong khoảnh khắc nhạy cảm, bất cứ biến động nhỏ nào xảy ra trong cung đều sẽ tuồn ra ngoài bằng nhiều cách khác nhau.
Đặc biệt là Trương Nghiêu Tá đã tốn một số ngân lượng lớn để mua chuộc tai mắt quan trọng trong cung khiến cho việc lão biết tin tức vô cùng nhanh, bất kì chuyện trọng đại nào đều không giấu được tai mắt của lão.