Triệu Khiêm trên trán đổ mồ hôi, chuyện chính là không khéo như vậy, ngày hôm qua mình vừa cùng Phạm Ninh hẹn xong, hôm nay Phạm Ninh lại làm khó dễ Trương gia, hết lần này tới lần khác chuyện này lại không nói được rõ ràng.
Triệu Khiêm vội vàng giải thích:
- Ta cũng muốn tìm hiểu nội tình từ Phạm Ninh, cho nên hôm nay mới bày tiệc mời hắn, không ngờ sáng hôm nay Phạm Ninh bỗng nhiên làm khó dễ, ta cũng định khuyên hắn không nên đuổi cùng giết tận chuyện này, cũng coi là tiên lễ hậu binh.
- Hừ! Ngươi muốn để lại đường lui cho bản thân thì có.
- Đâu có! Ta đối với thái sư luôn luôn trung thành, tuyệt đối sẽ không chần chừ ở thời khắc mấu chốt như hiện nay, mong nha nội yên tâm.
- Đã như vậy, ta chờ tin tức của ngươi.
Nói xong, Trương Hành phất ống tay áo xoay người liền rời khỏi quán rượu, Triệu Khiêm chỉ cảm thấy đau đầu, người của Trương gia sao ai cũng đều lòng dạ hẹp hòi như vậy?
Phạm Ninh còn ở trên lầu uống rượu, lúc này Chu Báo đi lên trước, chấm nước viết lên bàn mấy chữ 'Ngũ nha nội Trương gia', Phạm Ninh lập tức hiểu là con cháu của Trương Nghiêu Tá tới rồi, chắc là vì cửa hàng lương thực của Trương gia.
Phạm Ninh vào lúc này đả kích cửa hàng lương thực của Trương gia, ở mức độ nhất định cũng là muốn khơi mào bất mãn của Trương Nghiêu Tá đối với Triệu Khiêm, hoặc là không tín nhiệm, chờ lúc gián quan vạch tội Triệu Khiêm, Trương Nghiêu Tá cũng sẽ không hết lòng bảo vệ Triệu Khiêm, có thể nói, con cháu Trương gia tới vừa đúng lúc.
Sài Tĩnh bên cạnh nhìn thấy chữ trên bàn, lão ý tứ hàm xúc nói với Phạm Ninh:
- Phủ quân hoặc là không làm, nếu đã làm rồi thì làm đến triệt để, lát nữa Triệu Khiêm nhất định sẽ cầu xin cho Trương gia, ta cho phủ quân một chữ.
Lão cũng chấm rượu trên bàn viết một chữ 'Đi'.
Phạm Ninh lập tức tỉnh ngộ, cười nói:
- Đề nghị của đại quan nhân rất hợp ý ta.
Sài Tĩnh nhìn qua hành lang nhã phòng bên cạnh, nói khẽ với Phạm Ninh:
- Nhã phòng bên kia đi tới cùng chính là Hồng Mai đường, bên trong có một lối đi khẩn cấp, nối thẳng tới quán rượu phía đông phố lớn.
Phạm Ninh gật đầu.
- Sau này ta mời Sài đại nhân uống rượu.
Hắn đứng dậy dặn dò Chu Báo mấy câu, Chu Báo lập tức đi xuống lầu thông báo ba người còn lại, Phạm Ninh thì bước nhanh về phía nhã thất bên kia, đi vào tận cùng bên trong Hồng Mai đường, ở trong phòng quả nhiên tìm được một thang gác chật hẹp.
Phạm Ninh sờ trong bóng tối bước nhanh xuống lầu, phía dưới cùng là một cánh cửa nhỏ khóa trái từ bên trong, mở cửa nhỏ ra, một mảnh ánh sáng chói mắt đập vào mặt, bên ngoài lại là phố lớn phía đông của Tống Thành huyện, hắn đã tới bên kia của tửu lâu.
Hắn tiện tay gọi một chiếc xe bò, lên xe phân phó phu xe nói:
- Đi phủ nha.
Xe bò chậm rãi đi về phía phủ nha, không lâu sau, bốn người Chu Long cũng từ trong tửu lầu đi ra, giục ngựa chạy về phương hướng phủ nha.
Triệu Khiêm lên lầu hai, mang tâm sự nặng nề trở lại chỗ ngồi của mình, lại phát hiện Phạm Ninh ngồi ở bên cạnh không thấy đâu, trong lòng hắn ta ngẩn ra, vội vàng hỏi Sài Tĩnh:
- Phạm tri phủ đâu?
Sài Tĩnh hơi mỉm cười nói:
- Phạm tri phủ mới vừa rồi cũng đi xuống rồi, sử quân không gặp sao?
Triệu Khiêm hơi kỳ lạ, Phạm Ninh xuống lầu lúc nào, mình thì ở bên cạnh cửa lầu một, cũng không nhìn thấy hắn, chẳng lẽ hắn đi nhà vệ sinh ở sân sau?
Nghĩ chắc là như vậy, hắn ta không hỏi thêm, nâng ly cười nói với Sài Tĩnh.
- Ta kính Sài đại quan nhân trước một ly, lát nữa làm phiền đại quan nhân giúp ta khuyên Phạm tri phủ.
- Nhất định! Nhất định!
Sài Tĩnh nâng ly cùng Triệu Khiêm uống một ly.
Thời gian từng giờ trôi qua nhưng trước sau không thấy bóng người của Phạm Ninh, trong lòng Triệu Khiêm có cảm giác không ổn, hắn ta đứng dậy chạy xuống lầu, phát hiện mấy thủ hạ của Phạm Ninh vốn ngồi ăn cơm ở lầu một cũng không thấy bóng dáng.
Triệu Khiêm nhất thời hiểu ra, Phạm Ninh rời đi không từ biệt, không ngờ lại trêu chọc mình.
Hắn ta hận đến giậm chân một cái, cắn răng nghiến lợi nói:
- Hay cho tên Phạm Ninh ngươi, nếu rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy chúng ta chờ xem, chờ ngươi rơi vào trong tay Triệu Khiêm ta, cũng đừng trách ta lòng dạ ác độc!
Huyện nha Cốc Thục huyện hai tên gián quan đang ở trong đống tài liệu chất cao như núi kiểm tra số liệu, một tên gián quan báo số, một tên gián quan khác thì phụ trách ghi chép.
- Khế đất ghi chép đầy đủ ba mươi bốn cuốn, tháng tư năm Trung Tường Phù thứ ba, Triệu Thụy Niên mua ba ngàn hai trăm bốn mươi bốn mẫu trên ruộng phía đông thôn Trương, số hiệu giấy tờ nhà đất là cốc khế 1447.
Triệu Thụy Niên chính là cha của Triệu Khiêm, hai tên gián quan dùng thời gian ba ngày, cuối cùng tìm được chứng cứ Triệu gia mua đất đai trong giấy tờ nhà đất bao nhiêu năm qua, bọn họ đã thống kê rồi, tám ngàn bốn trăm khoảnh (rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hec-ta), chiếm tám phần trong tổng số lượng đất đai của Triệu gia, lời nói dối ruộng đất Triệu gia được Thái Tổ ban tặng cứ vậy mà bị vạch trần.
- Phía dưới còn có tình hình nộp thuế ruộng năm đó, năm thứ ba Đại Trung Tường Phù, thực tế Triệu gia nộp thuế ruộng là không.
Vẻ mặt hai tên gián quan vô cùng ngưng trọng, bọn họ đã thống kê rồi, ba mươi năm, thuế đất Triệu gia bao năm qua nộp thậm chí không bằng một nông dân nhỏ chỉ có trăm mẫu ruộng, hơn nữa con em Triệu gia không có bất kỳ ghi chép phục dịch nào, tình tiết nghiêm trọng, chỉ có thể dùng bốn chữ 'Nhìn thấy mà giật mình' để hình dung.
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, một tên gián quan đi mở cửa, áp ti Cốc Thục huyện ôm một chồng văn thư vừa dày vừa nặng đứng ở cửa.
- Đây là ghi chép thuế đất từ năm Khánh Lịch thứ nhất đến năm nay, tổng cộng là hai mươi năm, tài liệu các ngài muốn đều ở chỗ này.
- Cám ơn! Cám ơn!
Gián quan nhận lấy văn thư vừa dày vừa nặng, lại hỏi:
- Lưu gián ti, chúng ta có tin tức không?
- Buổi trưa Tạ huyện lệnh truyền lời nhắn, nói Lưu gián ti buổi tối sẽ trở về.
- Ta biết rồi, làm phiền cho ta thêm trà nóng.
Áp ti gật đầu một cái đi ra ngoài, giây lát sau đưa tới một bình trà nóng, hai tên gián quan đóng cửa lại, tiếp tục bắt đầu thống kê số liệu của bọn họ.
Lưu Sở dẫn ba tên gián quan đến Cốc Thục huyện đã ba ngày rồi, bọn họ chia binh hai đường, Lưu Sở dẫn một tên gián quan phụ trách điều tra chuyện Triệu gia lạm quyền nuôi lính riêng, đồng thời cũng nhân tiện tìm hiểu tình hình tổ chức hỗ trợ trâu cày.
Mà hai tên gián quan phụ trách ở trong huyện nha thu thập ghi chép văn thư giấy tờ nhà đất cùng thuế đất của Triệu gia.
Qua ba ngày đi thăm viếng và quan sát tại hiện trường, Lưu Sở trên căn bản khẳng định việc nuôi lính riêng trong thư tố cáo là thật, bọn họ chính mắt nhìn thấy ít nhất ba ngàn tên tráng đinh ở khu huấn luyện tập thể, sử dụng giáo, một số tráng đinh mặc áo giáp, ít nhất có mấy trăm dụng cụ nỏ.
Có lẽ Triệu gia chẳng cho đây là quân đội, nhưng thực tế, đội tráng đinh này hoàn toàn đủ điều kiện đặc thù của quân đội rồi, có tổ chức có thủ lĩnh, còn có số lượng vũ khí lớn vi phạm lệnh cấm.