Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 707 - Chương 704

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 704
 

- Phủ quân, như vậy có phải làm lớn chuyện rồi không? Tri huyện Hầu Văn ở bên cạnh nói nhỏ.

- Ta cảm thấy chuyện này còn chưa đủ lớn.

Phạm Ninh cười nói:

- Nếu Trương gia bán ra hai mươi văn một đấu gạo, chuyện tốt như vậy tìm được ở đâu? Làm phiền Hầu tri huyện điều động nha dịch, đi từng nhà cổ vũ dân chúng tới cửa hàng lương thực Trương thị mua gạo, hai mươi văn một đấu, tin tưởng Tống Thành huyện sẽ xuất hiện phong trào cướp gạo, ta thật muốn nhìn xem kết cục của Trương gia như thế nào?

Hầu Văn nhất thời hiểu ra, hắn ta nhướng mày vui mừng nói:

- Đây là cách làm hay, nếu như cửa hàng lương thực Trương thị hạ giá không ngừng, tấm bảng kia thật sự đập bỏ được rồi.

Vương An Thạch ở bên cạnh âm thầm lắc đầu, loại biện pháp lấy độc trị độc này cũng chỉ có Phạm Ninh mới nghĩ ra.

Hầu Văn vội vã đi ngay, Phạm Ninh không để lộ cảm xúc trở về quan phòng, tìm bốn tên hộ vệ Chu Long.

Phạm Ninh cười nói:

- Có việc làm cho các ngươi đây, các ngươi đến bờ sông gánh mấy bao cát khô, giả làm dân chúng mua gạo, nghĩ biện pháp trà trộn vào trong kho lương thực Trương gia.

Dân lấy ăn làm trời, vấn đề ăn cơm của dân chúng không chỉ là việc được coi trọng nhất của người thống trị qua các thời đại, đồng thời cũng là chuyện quan trọng hàng đầu trong nhà thường dân.

Cho nên sau khi mấy trăm tên nha dịch đến từng nhà báo, cửa hàng lương thực Trương thị bán gạo với giá hai mươi văn một đấu gạo, dân chúng trong thành cũng nhốn nháo lên, suy cho cùng hai mươi văn một đấu quá rẻ rồi, đại đa số đối với nhà dân bình thường mà nói một bông hoa một văn tiền cũng phải tính toán sống qua ngày, giá cả rẻ một nửa như vậy khiến cho vô số người dân bình thường trở nên điên cuồng.

Động viên toàn thể từng nhà, cầm túi cùng sọt chạy về phía cửa hàng lương thực Trương thị nằm rải rác khắp thành, đếm được một trăm ngàn dân chúng được động viên, trong Tống Thành huyện xuất hiện dòng người rầm rộ mà vốn chỉ có khi xem đèn Nguyên Tiêu mới thấy được.

Tổng cửa hàng lương thực Trương thị nằm ở phố lớn Tống Châu, là một cửa tiệm lớn diện tích gần mười mẫu, bề mặt cửa hàng ít nhất có hơn ba mươi thước, bày một quầy hàng thật dài, phía trên cửa tiệm treo một tấm bảng hiệu to, phía trên chỉ có một hàng chữ lớn: 'Một đấu gạo hai mươi văn tiền, mỗi người giới hạn mua năm đấu'.

Lúc này trước cửa hàng lương thực biển người cuồn cuộn, mấy ngàn dân gánh sọt, cầm túi chen chúc ở trước cửa tiệm, kêu gào vô cùng ồn ào náo động, một chi binh lính vốn phụ trách bảo vệ cửa hàng cũng bị buộc đổi thành giữ gìn trật tự, bọn họ phí rất nhiều sức lực mới đưa đám người đông nghịt không chịu nổi làm thông thành mười hai hàng, mỗi hàng xếp dài hơn mấy trăm bước, còn có dân chúng từ các nơi không ngừng chạy đến mua gạo.

Mặc dù cửa tiệm giới hạn mỗi người chỉ cho phép mua năm đấu, nhưng dân chúng cũng vô cùng thông minh, rất nhiều người sau khi mua năm đấu gạo rồi, đem túi gạo được cho vợ và con trông coi, bọn họ thay đổi quần áo, lại đi đến một hàng khác xếp hàng.

Hoặc là cha con anh em vợ con cùng lên trận, mỗi người xếp vào một hàng, bảo đảm một lần có thể mua trên mấy thạch gạo. (thạch: đơn vị dung tích khoảng 100 lít)

Cách hàng người hơn mười mấy bước, những cửa hàng lương thực khác ước chừng có mấy chục người đang đập biểu ngữ kháng nghị, bọn họ bị các binh lính nhìn chằm chằm, không ai dám đến gần cửa hàng lương thực, chỉ có từ xa hô khẩu hiệu.

- Gian thương cút ra khỏi Ứng Thiên phủ!

- Nhiễu loạn thị trường, không được chết tử tế!

...

Tiếng gào hết đợt này đến đợt khác vang lên không có hiệu quả gì, mọi người xếp hàng mua gạo rướn cổ lên nhìn cửa tiệm, mỗi người đều vội vã, không ai chú ý đến việc có người kháng nghị.

Thị trường cạnh tranh chính là như vậy, dân chúng chỉ cần lợi ích thiết thực, ngươi không đem ra được lợi ích thực tế, có gào khẩu hiệu nhiều hơn nữa cũng không có ích gì.

Phía sau quầy hàng là một tòa lâu nhỏ hai tầng, lúc này Trương Hành khoanh tay trước ngực đứng ở cạnh cửa sổ, đắc ý nhìn đám người kháng nghị mãnh liệt, lại nhìn đối thủ gào thét khẩu hiệu kháng nghị, trong ánh mắt toát lên ý hài hước.

Vốn là biện pháp để cứu vớt dòng người chỉ có thể hạ giá, nhưng lại nhận được hiệu quả không thể ngờ, khiến hắn ta hiểu được điểm tốt của việc xuống giá, trước đây là dựa vào quyền lực làm lũng đoạn thị trường, bây giờ coi như Dương Độ thất bại rồi, hắn ta có thể lũng đoạn thị trường lương thực như vậy, hắn ta dùng thủ đoạn xuống giá đủ để chèn ép tất cả đối thủ cạnh tranh.

Đây chính là xem ai có tiền vốn nhiều, ai có thể so tiền vốn với Trương gia.

Trên thực tế, hắn ta bán một đấu gạo hai mươi văn tiền vừa đúng hòa vốn, tổn thất cũng không lớn, nếu đối thủ dám làm theo, hắn ta có thể hạ xuống nữa, một đấu gạo mười lăm văn tiền, dám hạ theo, hắn ta hạ xuống một đấu gạo mười văn tiền, xem ai có thể chèn ép ai.

Một tên đại quản sự lo âu, tiến lên thận trọng nói:

- Nha nội, tiếp tục như vậy cửa hàng lương thực sẽ tổn thất rất lớn, không thì ba ngày rồi dừng đi.

Trương Hành quay đầu trừng mắt dữ tợn với đại quản sự.

- Ai dám dừng? Không hoàn toàn lũng đoạn thị trường Ứng Thiên phủ sẽ không ngừng xuống giá.

Một tên quản sự khác nói:

- Nghe nói huyện nha còn đi khắp nơi thay chúng ta tuyên dương, cổ vũ dân chúng tới cửa hàng của chúng ta mua gạo, muốn cho chúng ta tổn thất nghiêm trọng.

Trương Hành hừ một tiếng.

- Hắn làm tuyên truyền miễn phí cho chúng ta, ta cầu còn không được, bọn họ quá khinh thường Trương gia, chút tổn thất này, Trương gia ta không thèm để trong lòng.

- Nha nội, không phải hôm nay chúng ta định trở về sao? Còn đi hay không?

Trương Hành cười ha ha.

- Đợi thêm hai ngày, chờ sau khi tình thế ổn định rồi đi cũng không muộn.

Hắn ta lại nghĩ tới một chuyện, nói với tùy tùng:

- Ngươi đến chỗ Triệu Khiêm, chuyển lời nhắn cho ta, nói ta vô cùng hiểu lòng trung thành của hắn ta, nhất định sẽ thay hắn ta nói vài lời tốt ở chỗ bác trai.

Mười bảy cửa hàng lương thực Trương thị của Tống Thành huyện nằm rải rác trong thành, mỗi cửa tiệm đều ở ven sông, thuận tiện cho việc vận chuyển lương thực, tổng kho lương thực của cửa hàng Trương thị nằm ở bến tàu lương thực, là một kho hàng lớn diện tích ba mươi mẫu.

Lượng tiêu thụ lương thực nhanh chóng khiến cho trong kho hàng đặc biệt bận rộn, liên tục có dân phu ra vào, đem từng bao lương thực mang lên thuyền nhỏ, chở đến các nơi bên trong thành.

Cách kho lương thực hơn mấy chục bước, Chu Long có phần sững sờ, gạo chở đi đều dùng bao tải chất đầy, bọn họ làm sao trộn lẫn cát vào bên trong?

Phải biết miệng bao tải cũng bị may kín rồi, thực tế là không có cách trộn cát vào trong.

- Hay là lấy đuốc đốt kho hàng đi.- Chu Hổ thấp giọng nói.

- Nói bậy! - Chu Long trừng mắt với y.

- Quan nhân nghĩ kế hoạch cặn kẽ, không được thì đi báo cáo, chúng ta không thể thay đổi phương án.

Ngay tại lúc này, Chu Báo trà trộn vào trong dân phu lén trốn tới, thấp giọng nói với mọi người:

Bình Luận (0)
Comment