- Có lương thực hàng rời (hàng đã bóc ra để bán lẻ), còn không ít đâu.
Chu Long tinh thần chấn động.
- Đều ở trong kho lương thực?
- Đều ở phía sau, phía trước là bao lương thực, mặt sau là mười mấy nhà kho gạo lớn, bên trong đều là hàng lương thực rời, ít nhất chiếm một nửa, phía trên còn dán nhãn hiệu, là tán cốc của Triệu gia Cốc Thục huyện.
Chu Long mừng rỡ, lại hỏi:
- Vậy từ cửa sổ phía sau lẻn vào thì sao?
Chu Báo cười nói:
- Phía sau thật sự có một cánh cửa sổ, bị khóa trái, các ngươi ở phía sau chờ, lát nữa ta trà trộn vào từ phía trước mở cửa sổ cho các ngươi.
Bốn người chia nhau hành động, Chu Báo lại trà trộn vào trong đội dân phu, Chu Long thì dẫn Chu Hổ cùng Chu Ưng chạy tới phía sau kho hàng, bọn họ chuẩn bị mấy chục bao cát, bày ngay ngắn dưới chân tường.
Không lâu sau, cửa sổ cách đỉnh đầu một trượng 'Tạch' một tiếng, chậm rãi mở ra một khe hở, trong bốn người thì Chu Ưng khinh công tốt nhất, y nhẹ nhàng tung người leo lên cửa sổ, đứng trên cửa sổ, đem từng túi cát vào, cuối cùng kéo cả Chu Long và Chu Hổ vào.
...
Ngày thứ hai, nhiệt độ phong trào cướp gạo ở Ứng Thiên phủ không giảm, Trương Hành thấy tình thế đã có xu hướng ổn định, hắn ta nóng lòng chạy về kinh thành, phải làm phiền Triệu Khiêm tiếp tục bảo vệ cửa hàng lương thực Trương thị, còn chính hắn ta thì đi thuyền trở về kinh thành.
Ngay lúc Trương Hành đến kinh thành, đồng thời tướng quốc Hàn Kỳ đem một phần báo cáo bí mật trình cho thiên tử Triệu Trinh.
Triệu Trinh càng xem sắc mặt càng nghiêm nghị, sau cùng trên mặt lại lộ ra vẻ kinh sợ.
- Đây.... Đây là thật sao?
- Bệ hạ, nội dung vô cùng chính xác, Cốc Thục huyện lệnh tố cáo, tả gián viện Lưu gián ti tự mình dẫn đội đi Cốc Thục huyện bí mật tra xét, nắm chắc nhiều sự thật, bọn họ mang về đống tài liệu điều tra dày chừng nửa thước, nếu như bệ hạ cần, bất cứ lúc nào vi thần cũng có thể cung cấp.
- Thật là hoang đường!
Triệu Trinh nặng nề đập bàn một cái, giận không kiềm chế được nói:
- Từ đường cao hơn Quy Đức điện, trẫm nhẫn nhịn một chút cũng thôi đi, nhưng chiếm giữ hơn mười ngàn khoảnh ruộng phì nhiêu, bảy mươi năm một xu thuế ruộng cũng không nộp, là ai cho bọn họ quyền hạn như vậy? Giang sơn của trẫm làm sao có thể giữ vững?
Triệu Trinh giận đến lồng ngực muốn bùng nổ, chắp tay đi trong ngự thư phòng, lại còn dám nuôi lính riêng mấy ngàn người, đây là muốn tạo phản sao.
Hàn Kỳ rất tỉnh táo nói:
- Trong tay Triệu Khiêm giữ ba chục ngàn sương quân, không thể dồn ép hắn ta quá, vi thần đề nghị bí mật bắt hắn ta vào kinh, hoặc là trước tiên kiếm cớ lừa gạt hắn ta vào kinh thành, sau đó bệ hạ lại thẩm vấn hắn ta.
Triệu Trinh từ từ tỉnh táo lại hỏi:
- Vậy đề nghị của tướng công thì sao?
- Vi thần lo lắng rất nhanh sẽ có người mật báo cho Triệu Khiêm, vi thần đề nghị dùng chim bồ câu truyền tin, lệnh cho Phạm Ninh bí mật bắt Triệu Khiêm vào kinh.
- Sẽ có người mật báo tin tức sao? - Triệu Trinh nhìn Hàn Kỳ hỏi.
- Nhất định sẽ có.- Hàn Kỳ gật đầu khẳng định.
- Đề nghị của vi thần có thể giảm nguy hiểm xuống mức thấp nhất.
Triệu Trinh trầm tư giây lát, rốt cuộc gật đầu, ông trở về trên ngự án viết một tờ giấy, đóng xuống ấn riêng của mình, đưa cho Hàn Kỳ.
- Dùng chim bồ câu truyền tin, gửi cho Phạm Ninh.
Đồng thời ông lấy một kim bài điều động binh mã thiên hạ, tất cả đưa cho Hàn Kỳ.
- Phái người dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Ứng Thiên phủ, đem kim bài điều động binh lính giao cho Phạm Ninh, trẫm đã bổ nhiệm hắn tạm thời nhận chức An Phủ.
- Vi thần tuân chỉ!
Hàn Kỳ nhận lấy, khom người hành lễ rồi lui ra.
Triệu Trinh tiếp tục nhìn báo cáo bí mật của Tả Gián Viện, ông nhớ tới chuyện nhiều năm trước Triệu gia xin mình xây từ đường, hóa ra lại là lừa dối ông, trong nhất thời, sắc mặt Triệu Trinh khó coi đến cực điểm.
Sau hơn nửa canh giờ Hàn Kỳ bí mật báo cáo Triệu Trinh, Trương Nghiêu Tá cũng nhận được một phần mật thư đến từ trong cung, 'Thiên tử lệnh Phạm Ninh bắt Triệu Khiêm'.
Phần mật thư này làm Trương Nghiêu Tá chấn động, làm sao Dương Độ xảy ra chuyện mới nửa tháng, Triệu Khiêm cũng xảy ra chuyện, đây là tư thế muốn một lưới bắt hết thế lực của mình ở Ứng Thiên phủ sao.
Trương Nghiêu Tá nhất thời gấp đến độ quay tròn không ngừng, lão không biết nên làm gì mới phải, nếu như thông báo Triệu Khiêm, lại sợ Triệu Khiêm chó cùng đường quay lại cắn, nắm binh tạo phản, nếu như không thông báo hắn ta, sợ rằng lão ở Ứng Thiên phủ không có gì nữa rồi.
Lão lòng như lửa đốt nói:
- Nhanh chóng mời Dương tiên sinh.
Dương tiên sinh tên là Dương Khải, là phụ tá quan trọng của Trương Nghiêu Tá, đi theo lão nhiều năm, rất nhiều kế hoạch trọng đại chính là hắn ta một tay sắp đặt, ví dụ như năm đó để cho Trương quý phi thu nhận Triệu Văn Uẩn còn nhỏ làm con nuôi chính là đề nghị của hắn ta.
Dưới sắp đặt của Dương Khải, Trương Nghiêu Tá từng bước đạt được, khiến cho Triệu Văn Uẩn dần dần vượt qua Triệu Tông Thực, cùng với việc Trương quý phi được truy phong làm Ôn Thành hoàng hậu, Triệu Văn Uẩn đạt được địa vị chính thống rồi, hy vọng phong hoàng tự của gã đã chiếm được bảy phần lợi thế, mãi đến khi Triệu Tông Thực phái ra kỳ binh, đưa Triệu Trọng Châm vào trong cung, một lần hành động xoay chuyển tình thế.
Dương Khải nhìn qua tờ giấy của Trương Nghiêu Tá, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng, Ứng Thiên phủ quá quan trọng, nếu như toàn bộ Ứng Thiên phủ tan tác, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự ủng hộ của văn võ bá quan đối với Triệu Văn Uẩn.
Dương Khải trầm tư hồi lâu nói:
- Mấu chốt là không biết Phạm Ninh dùng cớ gì vạch tội Triệu Khiêm?
- Có phải là Triệu Khiêm đối đầu quan phủ Ứng Thiên Phủ, mạnh mẽ xé giấy niêm phong của quan phủ, Phạm Ninh ác nhân cáo trạng trước, chọc giận thiên tử rồi hay không?
Dương Khải nhướng mày, lý do này mặc dù miễn cưỡng có thể thành lập, nhưng không đến mức dùng hai chữ 'Bắt giữ', hẳn là còn cớ khác.
- Trừ chuyện này ra, bình thường lời nói và việc làm của Triệu Khiêm còn có chỗ nào không ổn?
Trương Nghiêu Tá lắc đầu.
- Hắn ta là quan văn, hẳn trong lời nói rất cẩn thận, sẽ không tùy tiện nói bậy bạ, làm việc lung tung.
- Vậy gia tộc của gã thì sao? Dương Khải lại hỏi.
Trương Nghiêu Tá chợt nghĩ tới một chuyện, vội vàng nói:
- Ta nhớ rồi, đại quản sự Ứng Thiên phủ nói chuyện, gia đinh Triệu gia bảo vệ thuyền lương thực mà lại trang bị giống như quân đội, nghe nói Triệu gia có mấy ngàn tráng đinh, nếu đều là trang bị quân đội, vậy chính là tội lớn, Phạm Ninh rất có thể bắt được cái cán này rồi.
Dương Khải gật đầu.
- Cái này thì khó trách rồi.
Hắn ta nói với Trương Nghiêu Tá:
- Khả năng Triệu Khiêm có thể lật ngược tình thế là tương đối nhỏ, ti chức đề nghị Thái sư sắp xếp việc khác.
Trương Nghiêu Tá không cam lòng, lại nói:
- Tiên sinh nói khả năng Triệu Khiêm lật ngược tình thế là rất nhỏ, có phải còn một tia hy vọng hay không?
Dương Khải cười khổ nói:
- Trừ khi Triệu Khiêm chủ động xuất quân, vượt lên trước giam giữ Phạm Ninh, bắt được cái đuôi của Phạm Ninh, đồng thời lấy tốc độ nhanh nhất trừ khử tai họa ngầm của Triệu gia, có lẽ còn có thể phản kích Phạm Ninh, nói hắn vu cáo mình, mấu chốt là dùng lý do gì giam Phạm Ninh?