Trương Nghiêu Tá trầm ngâm một chút nói:
- Cháu ta nói, nhà Phạm Ninh ở Ứng Thiên phủ là nhà cũ của vua Sài Tông Huấn Hậu Chu, tòa nhà cũ kia là hành cung Hậu Chu, dĩ nhiên bây giờ không phải, có thể dùng chuyện này khai triển hay không?
- Ta thấy có thể.
Dương Khải gật đầu.
- Ban đầu cả nhà Địch Nhân Kiệt ở chùa Đại Hùng Bảo điện cũng bị quan trong triều công kích vượt qua quy định, cả nhà Phạm Ninh ở hành cung cũ vị trí cũng có thể phát huy, dù sao chỉ là tranh thủ thời gian mượn cớ, mấu chốt là Triệu Khiêm phải giải tán nhanh lính riêng, tiêu hủy chứng cứ.
- Liệu Triệu Khiêm có cùng đường, cầm binh tạo phản hay không? - Trương Nghiêu Tá lo lắng hỏi.
Dương Khải cười lớn.
- Triệu Khiêm là quan văn, không phải võ tướng, tú tài tạo phản, mười năm không được, thái sư lo lắng quá rồi.
Trương Nghiêu Tá quyết đinh rồi, chỉ có thể còn nước còn tát.
Lão lập tức viết một bức thư, tìm một tên gia đinh tâm phúc tới, lệnh hắn ta cưỡi ba con ngựa dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Ứng Thiên phủ, mau chóng đưa tin cho Triệu Khiêm.
Sau hai giờ, Phạm Ninh nhận được chim bồ câu đưa tin khẩn cấp gửi từ kinh thành, chỉ có thể xảy ra tình hình trọng đại mới dùng đến loại phương thức liên lạc khẩn cấp này.
Phạm Ninh mở tờ giấy thật mỏng ra, là một phần thư tay của thiên tử Triệu Trinh viết cho hắn, bên dưới còn có dấu bảo lưu dấu gốc của ấn triện tư nhân, sở dĩ dùng bảo lưu dấu gốc của ấn triện tư nhân để bày tỏ một khi hành động thất bại, Triệu Trinh sẽ không thừa nhận ông hạ lệnh như vậy, tất cả trách nhiệm chỉ do một mình Phạm Ninh gánh vác.
Nguy hiểm rất lớn, nhưng thu hoạch cũng lớn. Trong tờ giấy Triệu Trinh bổ nhiệm hắn là Đại Kiêm Kinh Đông Lộ An Phủ Sử, kim bài điều động binh lính cũng đang chuyển tới, dựa vào kim bài điều binh này, hắn có thể điều động mười ngàn cấm quân trú đóng ở Ứng Thiên phủ.
Phải biết sương quân Kinh Đông Lộ mặc dù có ba chục ngàn người, nhưng sương quân trú đóng ở Ứng Thiên phủ chỉ có ba ngàn người, những sương quân khác thì trú đóng trong các châu phủ của Kinh Đông Lộ.
Sắc mặt Phạm Ninh trở nên vô cùng nghiêm trọng, hắn dĩ nhiên biết Hàn Kỳ dùng bồ câu đưa tin là có ý gì, chính là để hắn tranh thủ thời gian, đề phòng Triệu Khiêm lấy được tin tức của Trương Nghiêu Tá mà xuống tay trước.
Phạm Ninh lập tức hạ lệnh:
- Mau chóng lệnh cho Cố Trường Thanh tới gặp ta.
Quan nha của An Phủ Sử Ty cũng ở Tống Thành huyện, nhưng mà nằm ở bên ngoài bắc thành, tiếp giáp Hồng Khánh cung, An Phủ Sử Ty gọi là Soái Ty, trông coi binh quyền, chủ yếu trông coi ba chục ngàn sương quân của Kinh Đông Lộ, ở hai bên Hồng Khánh cung có một tòa quân doanh lớn, doanh trại bên phải là trại lính mười ngàn cấm quân, do đại tướng quân, Binh bộ Thần Vệ quân kiêm Binh Mã Sử Lệnh Hồ Tấn chỉ huy.
Mà quân doanh bên trái là trại lính sương quân, trước mắt có ba ngàn quân đóng giữ, Triệu Khiêm kiêm nhiệm thống lĩnh.
Trước mắt trong ba ngàn quân đội, có một ngàn quân đội bị phái đi trong thành đứng gác trước cửa hàng lương thực Trương thị, Triệu Khiêm sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chính hắn ta cũng tuần tra khắp nơi trong thành, nhưng mà Triệu Khiêm làm như vậy rõ ràng vi phạm quy định, trị an trong thành là do hương binh của phủ nha phụ trách, sương quân chỉ quản ngoài thành, không thể vào thành.
Để lấy lòng Trương Nghiêu Tá, Triệu Khiêm cũng không quan tâm bất cứ giá nào.
Phủ của Triệu Khiêm cũng ở trong thành, là một tòa nhà mười mẫu, vợ của hắn ta cũng sống ở Cốc Thục huyện, Tống Thành huyện chỉ có một ái thiếp chăm lo cuộc sống hàng ngày của hắn ta, ngoài ra con trai trưởng của hắn ta Triệu Húc Đông đang học Thái học ở Nam Kinh.
Triệu Khiêm dẫn mười mấy tên thị vệ thân tín đang ở trong thành tuần tra, lúc này, một tên quan viên Thái học hoảng hốt chạy tới, bẩm báo Triệu Khiêm:
- Khải bẩm An Phủ Sử, nha nội… nha nội xảy ra chuyện rồi.
Triệu Khiêm ngạc nhiên.
- Con trai ta xảy ra chuyện gì?
- Trong lúc y học cưỡi ngựa ở Thái học, không cẩn thận bị ngựa hoảng sợ hất ngã.
- A!
Triệu Khiêm nắm lấy vạt áo quan viên vội la lên:
- Tình hình của nó bây giờ thế nào?
- Trên người y có nhiều chỗ gãy xương, mạng sống bị đe dọa, mời An Phủ Sử nhanh tới Thái học.
Triệu Khiêm không chút do dự nhảy lên ngựa, giục ngựa chạy về cửa thành phía tây, mười mấy tên thân vệ cũng giục ngựa theo sát.
Thái học Nam Kinh của Đại Tống cùng cấp bậc với Thái học ở kinh thành, đều là học phủ cao nhất của Đại Tống, nằm ở ven bờ Thúy Hồ, phía tây Tống Thành huyện Ứng Thiên phủ, diện tích ba ngàn mẫu, phong cảnh xinh đẹp, có mấy ngàn học sinh ưu tú đến từ các nơi của Đại Tống đến đây học tập.
Thái học cách thành ước chừng hai mươi dặm, cưỡi ngựa mất nửa canh giờ, nhưng Triệu Khiêm lòng như lửa đốt, không ngừng quất ngựa, ở trên quan đạo giục ngựa chạy gấp, mười tên thân vệ cũng cưỡi ngựa theo sát phía sau.
Cách Thái học còn bảy tám dặm, Triệu Khiêm chạy vào một khu rừng, hai bên là rừng cây rậm rạp, quan đạo thẳng tắp từ trong rừng cây băng qua, qua khu rừng dài ước chừng ba dặm, trước mặt có thể nhìn thấy kiến trúc Thái học.
Triệu Khiêm chạy vào rừng cây không bao lâu, chỉ thấy phía trước một cây đại thụ ngã trên đường, hoàn toàn chặn cụt đường đi, hắn ta chỉ đành vội vàng siết chặt dây cương, ngựa hí dài một tiếng, vó trước nâng lên thật cao, cuối cùng ngừng lại, phía sau thân vệ cũng dừng ngựa lại.
Triệu Khiêm tức giận nói:
- Đi xem qua, xảy ra chuyện gì?
Hắn ta vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng chiêng vang lên, hai bên rừng cây vô số binh lính nhảy ra, tay cầm giáo và nỏ quân, hoàn toàn bao vây lấy bọn họ, ước chừng có hơn một ngàn người.
Triệu Khiêm lập tức kinh ngạc đến ngây người, thúc ngựa kiểm tra khắp nơi, hắn ta nhận ra được, đây là hương binh của Ứng Thiên phủ.
Triệu Khiêm trong lòng giận dữ, quát lên:
- Cố Trường Vũ ở đâu? Bảo y ra đây gặp ta.
Lúc này, từ bên trong rừng cây có mấy người đi ra, trước mặt chính là chỉ huy sứ Cố Trường Vũ, nhưng người bên cạnh y là tri phủ Ứng Thiên phủ Phạm Ninh, ánh mắt Triệu Khiêm bỗng dưng trừng lớn.
- Phạm Ninh, sao lại là ngươi?
Phạm Ninh nhàn nhạt nói:
- Tại sao không thể là ta, trừ ta ra còn ai có quyền điều động hương binh?
Triệu Khiêm tỉnh táo lại, hỏi:
- Là ngươi bịa đặt tin tức con trai ta xảy ra chuyện?
Phạm Ninh gật đầu.
- Chỉ có như vậy mới có thể mời ngươi ra khỏi huyện thành, thật xin lỗi, con trai ngươi không sao.
Triệu Khiêm thoáng thở phào, ngay sau đó lại nghiêm nghị quát lên:
- Phạm Ninh, ngươi muốn làm cái gì?
Phạm Ninh lạnh lùng nói:
- Phụng lệnh thiên tử, bắt Kinh Đông Lộ An Phủ Sử, lập tức giải lên kinh.
- Nói bậy!
Triệu Khiêm giận dữ, quát lên:
- Xông lên cho ta!
Mười mấy tên thân binh của hắn ta muốn giục ngựa tấn công bao vây, Phạm Ninh khoát tay chặn lại, Cố Trường Vũ hét ra lệnh một tiếng 'Bắn! '
Ba trăm nỏ thủ đồng thời bắn mũi tên nỏ, chỉ nghe một trận kêu thảm thiết, mười mấy tên thân binh liên tiếp bị trúng mũi tên ngã xuống đất, không còn một ai, toàn bộ chết thảm tại chỗ.
Triệu Khiêm ngây người hoảng sợ, đây lại là thật!