Phạm Ninh vung tay lên.
- Bắt lại cho ta!
Chu Long cùng Chu Hổ xông lên, kéo Triệu Khiêm xuống ngựa, dùng dây thừng trói tay ra sau lưng.
Triệu Khiêm giận đến gào to:
- Phạm Ninh, ta đã phạm tội gì?
Phạm Ninh cười một tiếng.
- Triệu sử quân, từ đường nhà ngươi sửa lại quá cao rồi.
- A!
Triệu Khiêm giờ mới hiểu được, là bởi vì chuyện từ đường vượt quá giới hạn mà ra.
- Ngươi không thể bắt ta, đó là thiên tử cho phép Triệu gia ta xây dựng.
Triệu Khiêm giãy giụa kêu gào.
- Ngươi tự giải thích với thiên tử đi.
Phạm Ninh lệnh cho người dùng vải rách chặn miệng hắn ta, lại dùng túi lụa trùm đầu hắn ta lại, hắn lo lắng nửa đường sẽ có người chặn lại, chia binh hai đường, mười mấy tên lính áp tải một chiếc xe ngựa trống không đi đường bộ vào kinh, còn để bốn người Chu Long dùng thuyền đi đường thủy bí mật áp giải Triệu Khiêm vào kinh.
Còn bản thân hắn cần ổn định ba ngàn sương quân của Ứng Thiên phủ, bây giờ phải chờ kim bài điều binh của thiên tử đến.
riệu Khiêm bị bắt cũng không gây ra sự chú ý của doanh trại, bình thường phải đến sáng ngày thứ hai hắn ta cũng không xuất hiện, mới khiến người ta cảm thấy không đúng.
Đêm đến, ba tên kỵ sĩ mặc đồ đen một đường nhanh như chớp, cuối cùng cũng đến cửa tây Tống Thành huyện, lúc cửa thành đã đóng kín, kỵ sĩ cầm đầu ngẩng đầu nhìn lầu trên tường thành hô to:
- Chúng ta từ kinh thành chạy tới, có quân vụ khẩn cấp muốn bẩm báo Phạm tri phủ, xin mau chóng mở cửa.
Lập tức có binh lính giữ thành đi thông báo Cố Trường Vũ, y nhận được dặn dò của Phạm Ninh, đặc biệt ở lại cửa thành chờ tin tức từ kinh thành, y đoán chừng người đưa tin từ kinh thành sẽ đi cửa tây, liền ở lại cửa thành phía tây, quả nhiên cửa thành đóng không lâu thì có người đến rồi.
Cố Trường Vũ chạy tới đầu tường cao giọng hỏi:
- Là đồ đưa cho Phạm tri phủ sao?
- Đúng vậy, là Hàn tướng công phái chúng ta tới.
Cố Trường Vũ lập tức quay đầu nói:
- Ra ngoài thành.
Không lâu sau, bên ngoài cửa thành thả xuống cầu treo, cửa thành mở, ba kỵ sĩ mặc đồ đen đi qua cổng thành, bên trong là ủng thành (bức thành nhỏ ở ngoài cổng thành), còn một đường trong cửa thành nữa mới có thể vào được thành, Cố Trường Vũ từ đường gạch lát chạy xuống nói với tên kỵ sĩ cầm đầu mặc đồ đen:
- Xin chờ chút, đã đi thông báo Phạm tri phủ, ngài ấy sẽ tới ngay.
Ba tên kỵ sĩ quần áo đen thoáng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ cả đường chạy như điên, liên tục đổi ngựa ba lần, thật sự đã kiệt sức rồi.
Không lâu sau, cửa trong thành mở ra, Phạm Ninh cưỡi ngựa vội vàng chạy tới, phía sau chỉ có Chu Báo đi theo, còn ba người khác thì đã bí mật áp giải Triệu Khiêm vào kinh.
Phạm Ninh xoay người nhảy xuống ngựa hỏi:
- Đồ ở đâu?
Người áo đen cầm đầu biết Phạm Ninh, y tiến lên khom người hành lễ.
- Hàn tướng công lệnh chúng ta giao chiếc hộp sắt này cho Phạm tri phủ, chúng ta cũng không có chìa khóa.
Y lấy ra một chiếc hộp sắt từ trong bọc, trình lên cho Phạm Ninh.
Phạm Ninh nhận lấy hộp sắt, thấy bị khóa kín, hắn rút dao găm, cạy hộp sắt ra, bên trong chính là kim bài điều động binh lính dùng lụa vàng bao quanh, còn có một bức thư Hàn Kỳ gửi thêm.
Phạm Ninh thu hồi kim bài, lại xem qua thư, ngay sau đó nói với Cố Trường Vũ:
- Dẫn mười mấy người cùng ta tới doanh trại cấm quân.
Thời gian cấp bách, Phạm Ninh không chờ đến trời sáng được nữa rồi, hắn lấy được kim bài, lập tức dẫn Cố Trường Vũ cùng với mười mấy tên lính chạy tới doanh trại cấm quân.
Quân doanh cấm quân nằm ở bên ngoài thành bắc cách mười dặm, diện tích Hồng Khánh cung to lớn đối diện Tống Thành huyện, bên phải là trại lính cấm quân diện tích hai ngàn mẫu, phòng bị nghiêm ngặt, chỗ cửa chính có trạm gác, hai bên cửa có một tòa tháp canh, đến cửa lính gác có thể thấy được mấy chục bước ở phía xa, bên trong trại lính có binh lính liên tục tuần tra qua lại, nếu vào thời chiến tranh, bên ngoài trại lính đều có kỵ binh tuần tra, ngoài mấy dặm có thể phát hiện tình hình quân địch, nhưng bây giờ không có.
Phạm Ninh cưỡi ngựa chạy nhanh tới, tiếng vó ngựa dồn dập kinh động đến binh lính trên tháp canh, binh lính hô lớn.
- Là ai tới?
- Chúng ta là quan phủ Ứng Thiên.
Chu Báo la to một tiếng, binh lính trên tháp canh trên hạ quân nỏ xuống, lúc sau, đám người Phạm Ninh chạy tới cửa trại lính, Cố Trường Vũ xoay người xuống ngựa, tiến lên đứng đối diện với lính canh nói:
- Mời thông báo Lệnh Hồ tướng quân, nói Phạm tri phủ Ứng Thiên có quân tình khẩn cấp.
Nghe nói là tri phủ Ứng Thiên tới, sĩ quan đang làm nhiệm vụ không dám thờ ơ, chạy nhanh vào trong trại lính.
Không lâu sau, một tên nha tướng chạy tới:
- Phạm tri phủ, Lệnh Hồ tướng quân cho mời.
Phạm Ninh nhảy xuống ngựa, nói với tùy tùng:
- Cố tướng quân và Chu Báo đi cùng ta được rồi, các ngươi ở bên ngoài trại lính chờ.
Nói xong, hắn dẫn Cố Trường Vũ cùng Chu Báo bước nhanh vào trong trại lính, trong trại lính không cho phép phi ngựa, bọn họ đi bộ đến lều vải ở trung tâm.
Chế độ cấm quân và sương quân có phần không giống nhau, sương quân là do An Phủ Sử Kinh Đông Lộ giữ chức chủ soái, mà cấm quân thì ở Kinh Đông Lộ có chín doanh trại độc lập, toàn bộ Kinh Đông Lộ không có chủ soái, chủ tướng chín trại lính cũng phụ thuộc vào ba nha môn, đồng thời bị Xu Mật Viện khống chế.
Đại tướng quân Lệnh Hồ Tấn mặc dù quan hàm chính tứ phẩm nhưng địa vị võ tướng thấp hơn quan văn, cho nên Lệnh Hồ Tấn đối với Phạm Ninh vô cùng khiêm nhường, tự mình ra lều vải nghênh đón.
- Là làn gió thơm nào thổi Phạm tri phủ tới ngôi miếu nhỏ của ta?
Phạm Ninh áy náy nói:
- Chuyện đột nhiên xảy ra, mong rằng Lệnh Hồ tướng quân thứ lỗi.
Lệnh Hồ Tấn cười gật đầu.
- Phạm tri phủ khách sáo rồi, mới vừa rồi thông báo nói, Phạm tri phủ có quân vụ khẩn cấp gì đó?
Phạm Ninh lấy ra tấm kim bài, đem tới trước mặt Lệnh Hồ Tấn.
- Lệnh Hồ tướng quân có biết cái này không?
Lệnh Hồ Tấn nhìn một cái đã nhận ra mặt kim bài điều động quân đội, thấy kim bài như thấy thiên tử, nhất thời y cực kỳ sợ hãi, quỳ một chân xuống hành lễ.
- Ti chức tham kiến kim bài điều binh của thiên tử.
Phạm Ninh nhàn nhạt hỏi:
- Mặt kim bài này có thể điều động quân của Lệnh Hồ tướng quân?
- Phủ quân nắm kim bài hạ lệnh, ti chức cùng mười ngàn tướng sĩ tuyệt đối phục tùng quân lệnh, chết vạn lần không chối từ.
Phạm Ninh gật đầu.
- Ta muốn huỷ bỏ trang bị quân sự của ba ngàn sương quân, mời Lệnh Hồ tướng quân lập tức điều binh bao vây trại lính sương quân.
- Ti chức tuân lệnh!
Lệnh Hồ Tấn lập tức truyền lệnh:
- Đánh trống tập hợp!
'Đông! Đông! Đông! '
Tiếng trống tập hợp binh nổi dậy kinh thiên động địa, giữa đêm khuya khoắt truyền đi vô cùng xa, chấn động lòng người.
Phạm Ninh không ngăn cản, hắn không chờ được tới trời sáng nữa rồi, đoán chừng thư chuyển phát nhanh của Trương Nghiêu Tá cũng đưa đến rồi.
Lúc này, Lệnh Hồ Tấn thấp giọng hỏi Phạm Ninh:
- Nhưng mà Triệu Khiêm xảy ra chuyện rồi?
Y rất khôn khéo, nếu muốn bao vây trại lính sương quân, tất nhiên là Triệu Khiêm xảy ra chuyện rồi.