Phạm Ninh gật đầu nói:
- Thiên tử cho ta mật chỉ lệnh ta bắt Triệu Khiêm, ta sợ Triệu Khiêm trong tay nắm binh quyền, sẽ lưới rách cá chết, dẫn đến hỗn loạn không cần thiết, cho nên phải huỷ bỏ trang bị quân sự của sương quân, loại bỏ người ủng hộ Triệu Khiêm.
Lệnh Hồ Tấn đồng ý nói:
- Phủ quân lo lắng rất có lý, đô chỉ huy sứ của sương quân, Tưởng Thành Hoa là con rể của Triệu Khiêm, người này dễ bị kích thích, thật sự cần phải huỷ bỏ trang bị quân sự của sương quân.
Cấm quân tập trung cũng không thể làm việc nhanh chóng, ước chừng mất thời gian hơn một nén nhang, tất cả binh lính mới tập trung lại, không ít binh lính quân phục không ngay ngắn, còn ngáp dài, mặc dù trên danh nghĩa là mười ngàn binh lính, nhưng trong thực tế chỉ có chín ngàn người, một ngàn người thiếu dĩ nhiên là phúc lợi của các cấp tướng lĩnh trong quân, đây là hiện tượng bình thường trong quân đội, Phạm Ninh cũng dựa vào để xử lý.
Theo Lệnh Hồ Tấn ra lệnh, đội ngũ chín ngàn người trùng trùng điệp điệp đi ra cửa doanh, đi về hướng ba dặm bên ngoài trại lính sương quân.
Khi cấm quân tập hợp, cùng lúc đó, người đưa tin của Trương Nghiêu Tá phái tới cũng đến trại lính sương quân rồi, bọn họ được dẫn đến đại doanh, đô chỉ huy sứ Tưởng Thành Hoa tiếp đãi bọn họ.
Triệu Khiêm dù sao cũng là quan văn, hắn ta mặc dù kiêm đảm nhiệm thống lĩnh quân, nhưng người dẫn quân trong thực tế là con rể của hắn ta Tưởng Thành Hoa.
Tưởng Thành Hoa ước chừng ba mươi tuổi, người Cốc Thục huyện, dáng người cao lớn vạm vỡ, hình thể vô cùng dũng mãnh, hắn ta võ nghệ cao cường, trong thời gian rất ngắn, từ một tên lính quèn lên tới đội trưởng, được Triệu Khiêm nhìn trúng, đem con gái thứ ở góa gả cho gã làm vợ, Tưởng Thành Hoa ngay sau đó nhanh chóng thăng quan tiến chức, chỉ dùng hai năm đã thăng làm đô chỉ huy sứ, quản lý ba ngàn sương quân Ứng Thiên phủ.
Xế chiều hôm nay Tưởng Thành Hoa không nhìn thấy Triệu Khiêm, hắn ta có phần khó hiểu, đến lúc hoàng hôn, cho dù cha vợ Triệu Khiêm không đến, cũng sẽ phái một tên thân binh đưa tin cho hắn ta, nói cho hắn ta biết ngày mai có tiếp tục bảo vệ cửa hàng lương thực Trương thị hay không, nếu không thì đợi buổi sáng ngày mai sắp xếp sẽ không kịp.
Cuối cùng cũng không thấy cha vợ và thân binh của hắn ta, Tưởng Thành Hoa phái người đến trong phủ tìm, họ nói lão gia chưa trở về phủ, đi mấy nơi khác cũng không thấy đâu, trong lòng hắn ta bắt đầu có một loại bất an lo lắng, có phải cha vợ xảy ra chuyện gì rồi không?
Mấy ngày nay quan hệ cha vợ với Phạm Ninh rất căng thẳng, không tiếc phá hỏng quy tắc sương quân không được vào thành, xâm phạm nghiêm trọng lợi ích Ứng Thiên phủ, Tưởng Thành Hoa cảm giác cha vợ cùng Phạm Ninh sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
Lúc này, từ cấm quân truyền tới từng trận tiếng trống, khiến cho cảm giác bất an của Tưởng Thành Hoa càng thêm mãnh liệt, hắn ta cũng không nhịn được nữa, mở bức thư khẩn cấp ra.
Câu nói đầu tiên trong thư khiến hắn ta nhảy dựng lên, Quan gia ra lệnh Phạm Ninh bí mật bắt nhạc phụ của mình.
Tưởng Thành Hoa lập tức hiểu ra, tại sao cha vợ mất tích, nhất định là bị Phạm Ninh bí mật bắt lại rồi, vậy sẽ nhốt ở đâu? Trực giác nói cho hắn ta, rất có thể nhốt trong phủ nha.
Nội dung phía sau hắn ta vội vã xem qua, lòng hắn ta nóng như lửa đốt, lập tức ra lệnh:
- Truyền các chỉ huy sứ quân doanh lập tức tới đại trướng của ta bàn bạc quân tình khẩn cấp.
Cấm quân Binh bộ lấy năm trăm người làm một doanh, trong quân quan lớn là chỉ huy sứ, cũng là thuộc hạ trực tiếp của Tưởng Thành Hoa.
Lúc này Tưởng Thành Hoa còn chưa ý thức được cấm quân tập hợp có liên quan đến hắn ta, ý nghĩ của hắn ta là lập tức vào thành đoạt lại cha vợ.
Không lâu sau, sáu chỉ huy sứ dồn dập chạy tới đại trướng.
- Đô tướng, xảy ra chuyện gì?
- An Phủ Sử mất tích rồi, rất có thể bị Phạm Ninh giam.
Những lời này nhất thời làm trong đại trướng muốn nổ tung, các tướng lĩnh đều giận tím mặt, một tri phủ nhỏ nhoi, lại dám bắt An Phủ Sử, ăn gan báo rồi sao?
- Đô tướng, chúng ta làm thế nào?
- Đô tướng, hạ lệnh đi!
Tưởng Thành Hoa cũng không nói thật với các tướng lĩnh, hắn ta ăn nói mập mờ, khiến các tướng lĩnh cho là mâu thuẫn riêng của Phạm Ninh và An Phủ Sử tăng lên, mặc dù sương quân không chọc nổi cấm quân, nhưng đối với hương binh địa phương luôn khinh thường không coi ra gì, lại dám bắt thủ lĩnh sương quân, lòng tự tôn kiêu ngạo của tướng lĩnh khiến bọn họ không thể nào chấp nhận.
Tưởng Thành Hoa gật đầu.
- Ý của ta là vào thành đoạt lại An Phủ Sử, không được thì chúng ta bắt Phạm Ninh, buộc hắn giao An Phủ Sử ra, nếu chờ trời sáng xuất quân, sợ là không còn kịp, tối nay chúng ta phải vào thành rồi.
Tiếng trống bắt đầu gõ tụ tập sương quân lại, ngay tại lúc này, có lính tuần phòng chạy nhanh vào bẩm báo.
- Khải bẩm tướng quân, mười ngàn cấm quân đã bao vây doanh trại của chúng ta, tri phủ Phạm Ninh cùng Lệnh Hồ Tấn yêu cầu tướng quân lập tức ra khỏi trại giao nộp binh quyền, nếu không luận tội tạo phản.
Trong đại trướng thoáng chốc lặng ngắt không tiếng động, Tưởng Thành Hoa từ từ nắm chặt quả đấm, sắc mặt trở nên xanh mét, thế mà Phạm Ninh lại thuyết phục được cấm quân rồi, xem ra bọn họ không muốn cho mình cơ hội nhỏ.
Sáu tên chỉ huy sứ đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đồng thời nhận thấy có phần không đúng, Phạm Ninh làm sao có thể sử dụng đến cấm quân?
Bọn họ đều là quân nhân, hiểu rõ quy củ trong doanh trại, điều động mười ngàn cấm quân, nếu như không có binh phù hoặc là kim bài của thiên tử, cho dù quân lệnh của Xu Mật Viện hay là tam nha cũng không thể làm được, sự việc không đúng, nhất định là trong tay Phạm Ninh có binh phù hoặc là kim bài điều động binh của thiên tử, sáu chỉ huy sứ lập tức nhận ra được bản thân mắc lừa rồi.
Tưởng Thành Hoa lại không chú ý tới biến hóa cảm xúc của thủ hạ, hắn ta bước nhanh đi ra ngoài đại trướng, cao giọng ra lệnh:
- Toàn quân tập hợp!
Ngay tại lúc này, mấy chỉ huy sứ nháy mắt với nhau, chỉ huy sứ Lý Hàn dẫn đầu nhào về phía Tưởng Thành Hoa, năm người còn lại theo sau vây quanh gắt gao đè Tưởng Thành Hoa xuống đất.
Tưởng Thành Hoa cực kỳ hoảng sợ.
- Các ngươi muốn làm gì?
Bên ngoài lều mười mấy tên thân binh thấy tình thế không ổn, cùng nhau rút đao, nhưng bị hai tên chỉ huy sứ ngăn lại.
- Tội tạo phản tru di cửu tộc, các ngươi muốn cùng Tưởng Thành Hoa tạo phản sao?
Các thân binh nghe vậy cũng do dự, mấy chỉ huy sứ trói tay Tưởng Thành Hoa ra sau lưng, người cầm đầu nói:
- Đô tướng, chúng ta không muốn theo ngươi tạo phản, mong thứ lỗi.
- Các ngươi buông ta ra, ta không muốn tạo phản. Tưởng Thành Hoa sốt ruột hô to, mấy chỉ huy sứ lại không tin tưởng hắn ta.
Lúc này, mấy trăm tên lính nghe tin chạy tới, mười mấy tên thân binh bao vây xung quanh, các thân binh không dám phản kháng, bỏ lại đao chiến đấu, ôm đầu ngồi xổm dưới đất.
Mấy tên chỉ huy sứ đẩy Tưởng Thành Hoa ra ngoài đại doanh, bên ngoài đại doanh ánh lửa hừng hực, binh lính cấm quân bao vây chặt chẽ cửa doanh lân cận, đất trống trước cửa đèn đuốc sáng rực, mấy trăm tên lính tay cầm cây đuốc, vây quanh tri phủ Phạm Ninh cùng chủ tướng cấm quân Lệnh Hồ Tấn.