Lời nói này giống như một trận sấm nổ vang trong đầu Lỗ Xuân Thu, hắn ta cũng ngây người, môi run rẩy, thật là không dám tin tưởng.
- Lỗ phó sử không tin sao?
Lỗ Xuân Thu vội vàng lắc đầu.
- Không phải là không tin, mà là quá đột ngột, trong lòng không có chuẩn bị.
- Nếu như ngay cả Lỗ Phó Sử cũng có chuẩn bị tâm lý, đã không dễ bắt được Triệu Khiêm rồi.
Lỗ Xuân Thu chợt nghĩ tới một chuyện, vội vàng nói:
- Sợ rằng quân doanh bên kia sẽ gây chuyện.
Phạm Ninh khẽ mỉm cười.
- Yên tâm đi! Tưởng Thành Hoa tối hôm qua đã bị ta bắt, quân đội đã nguyện ý trung thành với ta, ngươi có thể xem qua.
Phạm Ninh lấy ra kim bài giơ trước mặt hắn ta, Lỗ Xuân Thu lập tức nhận ra kim bài điều binh, lúc này hắn ta cuối cùng cũng tin tưởng, vội vàng khom người hành lễ.
- Hạ quan Kinh Đông Lộ An Phủ Phó Sử Lỗ Xuân Thu tham kiến Phạm sử quân mới nhậm chức.
Lỗ Xuân Thu mời Phạm Ninh vào nha môn, Phạm Ninh lần đầu tiên đến nha môn Soái Ty, khiến hắn hơi bất ngờ, bên ngoài sửa sang rất có khí thế, hai cánh cửa sư tử cao lớn, bậc thềm dài tường cao, nhưng bên trong lại vô cùng giản dị, đi qua bức tường xây làm bình phong ở cổng, không ngờ phía sau là một cái sân lớn đầy bùn đất, xung quanh xây dựng nhà đất thấp bé, giống như trụ sở lớn của chính quyền xã sau này.
Xung quanh tường cao bao quanh diện tích mười mẫu đất, chỉ có một cái sân nhỏ diện tích chừng ba mẫu, còn lại đều là đất trống.
Lỗ Xuân Thu cười khổ nói:
- Đây chính là nha môn Kinh Đông Lộ Soái Ty, năm ngoái Trương thái sư đến thị sát, còn khen Triệu Khiêm quản lí tiết kiệm, giản dị.
- Tại sao lại như vậy?
Phạm Ninh thật sự không dám tin, cổng lớn xây dựng khí thế như vậy, bên trong hoàn toàn khác, đây còn là nha môn Kinh Đông Lộ An Phủ Sứ Ty vẻ vang sao?
- Không có cách nào khác, gặp phải một vị cấp trên tương đối thiên vị, phần lớn thời gian của hắn ta đều ở trong doanh trại phía sau, bên kia có một lều vải chủ soái của hắn ta, chúng ta có chuyện gì thì phải đi doanh trại báo cáo, chuyển chỗ đến nơi này mất ba năm, tổng cộng hắn ta cũng chỉ ghé qua năm lần, đều là đi thị sát cùng người khác, ngay đến cả quan phòng của hắn ta cũng chưa dùng bao giờ.
Phạm Ninh suy tính một chút hỏi:
- Nha môn Soái Ty cũ trong thành thì sao?
- Trước mắt còn đóng lại để không, trong nha môn có một cái đình lập công của Thái Tổ không thể tùy tiện phá bỏ, nếu không đã sớm bị san bằng dùng vào mục đích khác rồi.
Phạm Ninh gật đầu.
- Đến phòng khách chính nói tiếp.
Trong phòng khách chính, Phạm Ninh đưa chỉ thị bí mật của thiên tử cho y xem qua, trong chỉ thị viết rõ ràng để Phạm Ninh kiêm nhiệm chức Kinh Đông Lộ An Phủ Sứ.
Lỗ Xuân Thu thở phào cười nói:
- Theo lệ thường, vốn chức tri châu quản lý kiêm nhiệm An Phủ Sứ, năm đó Phú tướng công đảm nhiệm tri phủ Ứng Thiên kiêm thêm chức Kinh Đông Lộ An Phủ Sứ, Lã tướng công cũng từng đảm nhiệm chức vụ giống như vậy, hạ quan cảm thấy Phạm tri phủ không phải tạm thời thay mặt đảm nhiệm, mà là chính thức kiêm nhiệm.
Phạm Ninh hơi mỉm cười.
- Cái này rất khó nói, chúng ta cũng không cần để ý hắn ta, nói cho ta biết kết cấu bộ phận của nha môn đi.
- Thật ra thì về cơ bản nha môn An Phủ Sứ Ty và nha môn Ứng Thiên phủ thiết lập giống nhau, cấp phó của Ứng Thiên phủ là thông phán, chỗ chúng ta là phó sứ, dưới đó là lục sự tham quân tương đương với ti lục tham quân, có phán quan và thôi quan, bên dưới thiết lập lục tào: binh, hộ, công, pháp, thương, công, mỗi tào sẽ có một tham quân, thêm bốn tòng sự.
- Còn có chức quan tả hữu tuần kiểm, chủ bộ, mã giám, y quan, đồn điền, chưởng kho, thư ký vân vân, quan viên cửu phẩm trở lên có hai mươi hai người, tòng lại có tám mươi tư người, tổng cộng một trăm lẻ sáu người.
- Ngoài ra, quan văn trong chín bộ phận khác của doanh trại cũng trực thuộc quản lý của chúng ta, còn có người thuê tạm thời, các loại biên chế khác coi như cùng nơi, ít nhất có hơn năm sáu trăm người.
- Đến những năm sáu trăm người? - Phạm Ninh giật mình.
- Không có cách nào khác, đến việc tu sửa xe ngựa mà cũng cần tám người, hai mươi mấy người chăn ngựa, hai mươi mấy người làm việc trong kho, còn có thợ mộc phụ trách sửa chữa binh giáp, thợ thủ công sửa chữa trại lính vân vân, suy cho cùng muốn phục vụ ba chục ngàn binh lính, sáu bảy trăm người vẫn còn ít, nhưng triều đình chỉ cho chúng ta một trăm lẻ sáu người biên chế, những người khác chỉ có thể dùng biện pháp tuyển người lĩnh công để giải quyết.
- Vậy chi tiêu của bọn họ từ đâu ra?
- Nguồn chi tiêu chủ yếu có hai nơi, một là thu nhập đồn điền, hai là thu nhập tiền thuê, nha môn An Phủ Sứ Ty có không ít đất đai ở các châu trong thành, sau khi xây dựng cửa tiệm thì cho thuê, ty nha các lộ đều thiếu quan lại biên chế, nhưng trên thực tế số lượng người rất lớn, nên chỉ đành dùng thủ đoạn vơ vét bù đắp.
Phạm Ninh đột nhiên nhớ đến lúc hắn nhậm chức tả gián viện điều tra Diên An phủ, gặp phải chuyện sở thuế ký hợp đồng với tư nhân ở Đồng Quan, thật ra thì chính là nơi kết cấu to lớn, phải tìm đủ mọi cách vơ vét để bù đắp vào chi tiêu.
Nha môn Ứng Thiên phủ của hắn bây giờ cũng không khác gì, tám mươi bảy người biên chế, nhưng thực tế có hai trăm bốn mươi bốn người, tất cả đều phải dựa vào thu nhập ruộng quan và tiền thuê để bù đắp phần thiếu.
- Xem ra thu nhập của các người cũng không ít.
- Thu nhập không ít nhưng tiền đều chạy đến chỗ quân doanh rồi, ngay cả tiền nước đá mùa hè, than gỗ mùa đông và xe liệu, phòng liệu của chúng ta đều bị Triệu Khiêm cắt bỏ, không biết có phải hắn ta rất hận những quan viên trong nha môn chúng ta hay không?
Dù sao Triệu Khiêm đã bị bắt, Lỗ Xuân Thu nói chuyện cũng không còn dè dặt, trong giọng nói để lộ ra oán hận.
Lúc này, quan viên cũng đã gần đến đông đủ, nghe nói Triệu Khiêm bị bắt, mọi người nhất thời tinh thần quần chúng phấn khởi, nhao nhao chạy tới đại sảnh gặp mặt An Phủ Sứ mới nhậm chức, bốn phía trong phòng lớn tụm lại thành ba vòng trong, ba vòng ngoài, nhắc tới chuyện Triệu Khiêm bạc đãi bọn họ, lửa hận của bọn họ đã cháy lên rừng rực, thi nhau kịch liệt lên án Triệu Khiêm bạc tình bạc nghĩa.
Phạm Ninh có thể hiểu được oán hận của bọn họ, sau khi bị cắt bỏ trợ cấp giống như Lỗ Xuân Thu, thu nhập của y giảm xuống ít nhất ba phần, việc này đối với quan viên cần nuôi gia đình sống qua ngày mà nói nhất định là áp lực to lớn.
Phạm Ninh trầm ngâm một hồi lại nói:
- Ta nhớ ở ngoài thành bắc của An Phủ Sứ Ty có một miếng đất rất lớn, ít nhiều cũng có ba ngàn mẫu, không sai chứ?
Lỗ Xuân Thu gật đầu.
- Đó là quân doanh cũ, đã bỏ hoang mười mấy năm rồi.
Phạm Ninh cười nói:
- Mảnh đất ấy gần huyện thành, xung quanh đều là đồng ruộng, bỏ hoang cũng rất phí. Như vậy đi! Trong thành Ứng Thiên phủ có mấy trăm mẫu đất trống thừa, có thể trao đổi với các ngươi, đất trống ngoài thành khai hoang xong coi như ruộng quan, hai bên quan đạo có thể xây dựng cửa tiệm.