- Mấy trăm mẫu trong thành chúng ta lấy làm gì?
Người nói chuyện là Lục Sự tham quân Lý Tinh, giọng của hắn ta hơi run rẩy, không chỉ hắn ta, bao gồm Lỗ Xuân Thu và những quan viên khác ánh mắt đều sáng lên, ánh mắt mang theo một loại khát vọng khó kiềm chế.
Phạm Ninh đứng dậy cười nói với mọi người:
- Ta luôn luôn cho rằng ổn định mới có thể vui vẻ làm việc, cho nên chuyện đầu tiên sau khi ta nhậm chức ở Ứng Thiên phủ là giải quyết vấn đề nhà ở của quan lại cấp thấp nhất, bây giờ ta kiêm nhiệm An Phủ Sứ thì phải đối xử công bằng, cho nên ta cân nhắc đổi chỗ chính là muốn dùng mấy trăm mẫu đất trong thành để xây dựng nhà ở và nhà trọ cho quan viên nhỏ, giải quyết vấn đề nhà ở của quan lại phủ ty...
Lời Phạm Ninh còn chưa nói hết, trong phòng lớn đã reo hò, tiếng vỗ tay như sấm, Phạm Ninh cười khoát tay, một lúc sau mọi người mới yên tĩnh.
Phạm Ninh tiếp tục nói:
- Ngoài ra ta muốn tuyên bố hai quyết định, thứ nhất, các phúc lợi Triệu Khiêm cắt bỏ của mọi người, đến tay ta đảm nhiệm tất cả đều được khôi phục, thứ hai, bắt đầu bắt tay sửa chữa nha môn cũ, trong vòng một tháng, chúng ta dọn về thành đi.
Tiếng hoan hô vang khắp phòng, trên mặt mỗi người tràn đầy kích động cười vui vẻ, quan mới nhậm chức ngồi chưa ấm chỗ đã trừng trị thuộc hạ tạo uy nghiêm, cấp trên của bọn họ cũng là quan mới nhậm chức ngồi chưa ấm chỗ, đến nỗi còn chưa nhậm chức đã tính toán trước cho thuộc hạ ba phúc lợi lớn, cấp trên như vậy thật là trăm năm khó tìm được.
.....
Tất cả chuyện xảy ra trong quân doanh tối hôm qua, trong huyện Tống Thành không biết gì cả. Trời còn mờ tối, cửa hàng lương thực Trương thị trên đường cái Tống Châu, trước tổng tiệm dân chúng trong thành từ các nơi chen chúc tới mua gạo, đại quản sự Trương Phúc thật sự mệt mỏi, ba ngày liên tục phong trào cướp thóc khiến cho tiểu nhị và chưởng quỹ của cửa hàng cũng rơi vào trong kích động cường độ cao, mặc dù vô cùng mệt mỏi, nhưng trời chưa sáng vẫn phải thức dậy đúng giờ.
Cha của Trương Phúc là đại quản gia trong phủ Trương Nghiêu Tá, vốn hắn ta họ Vu, lúc sinh ra đổi tên Trương Phúc, nhờ vào nhân mạch và cống hiến của phụ thân, Trương Phúc ba mươi tuổi đã được bổ nhiệm làm đại chưởng quỹ cửa hàng lương thực và quán trà ở Ứng Thiên phủ, đã làm gần mười năm, chuẩn bị điều đi đảm nhiệm đại chưởng quỹ cửa hàng lương thực Trương thị ở kinh thành.
Trương Phúc vừa mới rửa mặt chải đầu xong, đội khăn che đầu lên đã nghe tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền đến, dường như rất náo động, hắn ta nhướng mày, mới mở cửa đã ồn ào như vậy sao?
HắGãn quay đầu dặn dò hỏi:
- Đi xem quân đội đã tới chưa?
Một tên trà đồng chạy như bay, giây lát, chỉ nghe tiếng bước chân dồn dập, một tên chưởng quỹ trước quầy chạy nhanh tới, hổn hển nói:
- Đại quản sự, xảy ra chuyện rồi!
- Hoảng cái gì.
Trương Phúc trừng mắt với chưởng quỹ, lúc này mới không hoảng hốt không vội hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Bên ngoài dân chúng đều là đến... Đều là đến trả gạo, nói là lương thực của chúng ta có vấn đề.
- Cái gì?
Chân mày Trương Phúc dựng lên, hắn ta lập tức nghĩ đến, nhất định là đối thủ cạnh tranh đang giở trò quỷ, mấy ngày trước bọn họ kháng nghị không thành, bây giờ lại ngầm giở trò, hừ! Cửa hàng lương thực Trương thị lại dễ bị bắt nạt thế sao?
Gã lập tức truyền lệnh:
- Thông báo trước mắt, lương thực đã bán ra thì không nhận lại.
- Vật… Như vậy có vẻ như không tốt lắm.
- Cái gì không tốt, đây là lương thực, là đồ ăn, không phải muốn trả là trả lại, bên trong thả độc vào thì làm sao? Bán lại cho người khác, xảy ra chuyện liên quan đến tính mạng, ai sẽ chịu trách nhiệm?
Chưởng quỹ trước quầy không dám cãi lại nữa, chỉ đành phải nói:
- Vậy ta căn dặn xuống.
Y chạy như bay tới mặt cửa tiệm phía trước, Trương Phúc chỉ nghe đằng trước càng ngày càng ồn ào, bỗng nhiên 'Phanh! ' một tiếng, từ bên ngoài cửa sổ một hòn đá bay vào, đập trúng chén trà trên bàn, chén trà vỡ vụn, nước trà chảy xuống bàn.
Đây chính là chén trà thuộc hàng tinh phẩm của lò dân Nhữ Từ, không thua kém đồ sứ của lò quan, là vật hắn ta yêu mến nhất, bình thường cẩn thận nâng niu, bây giờ bị đập vỡ rồi.
Trong lòng Trương Phúc đau thắt lại, sau đó giận tím mặt, đám khốn nạn kia bắt nạt người quá đáng, hắn ta đứng dậy nổi giận đùng đùng đi về quầy hàng phía trước.
Trương Phúc đi tới trước quầy, hắn ta nhìn thấy tình hình bên ngoài cửa tiệm, nhất thời bị dọa giật mình, bên ngoài hơn ngàn dân chúng xúc động phẫn nộ, khí thế mãnh liệt, có người không ngừng cầm đá ném về phía cửa tiệm, tiểu nhị ôm đầu ngồi xổm dưới đất, từng người một bị hù dọa sắc mặt trắng bệch.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Quân đội đâu rồi? - Trương Phúc gấp gáp đến muốn hét to.
- Đại quản sự, quân đội không có ở bên ngoài!
Chưởng quỹ trước quầy vẻ mặt đưa đám nói:
- Tất cả người hôm nay tới đều muốn trả lại gạo, không có ai tới mua gạo.
Trương Phúc cũng cảm thấy có gì đó sai, không phải ít người gây rối mà thành chuyện lớn rồi, hắn ta nắm lấy vạt áo của chưởng quỹ nói:
- Tới cùng là xảy ra chuyện gì? Gạo của chúng ta làm sao?
- Đại quản sự, nhìn qua sẽ hiểu thôi.
Hai tên tiểu nhị cầm cái mẹt lớn đến, bên trong chứa đầy gạo trắng lóa, ít nhất cũng có bốn năm đấu gạo.
- Đây là năm đấu gạo lúc đầu trả lại, bên trong có rất nhiều cát trắng, cơ bản là không thể ăn được.
- Cát trắng.
Đầu óc Trương Phúc cũng choáng váng luôn, làm sao lại có cát trắng ở trong.
Hắn ta nhặt một vốc gạo đặt vào trong bàn tay, trong phút chốc tìm ra được mười mấy hạt cát trắng dính vào gạo, rất khó phân biệt.
- Đây là gạo ở đâu?
- Là gạo của Triệu gia Cốc Thục huyện, chỉ có nhà bọn họ cung cấp gạo không có vỏ, chúng ta bán hai mươi văn một đấu đều là sự cố của bọn họ.
Trương Phúc trong lòng rối loạn, hắn ta ổn định tinh thần nói:
- Chỉ có bên này của chúng ta xảy ra vấn đề sao? Các cửa hàng lương thực khác thì sao?
- Cũng có vấn đề, tất cả cửa hàng lương thực Trương thị đều có người tới trả gạo, bây giờ mọi người cũng không dám mua gạo của chúng ta, đại quản sự, phải làm sao đây?
- Trả gạo! Gian thương! Trả tiền mồ hôi nước mắt cho ta!
Đám người bên ngoài tức giận, tiếng gào lên xuống như sấm, từng cục gạch đá ném vào cửa tiệm, tủ bị đập phá, 'Phanh! ' bảng hiệu của cửa tiệm ngay phía trên do chính tay Trương Nghiêu Tá viết 'Thực Trạch Thiên Hạ' (ban thức ăn cho thiên hạ) bị thủng một lỗ lớn.
Thấy tình thế không ổn, nếu còn không nhận lại gạo, người bên ngoài sẽ đốt cửa hàng, Trương Phúc bị dọa hô to:
- Trả tiền! Trả tiền cho bọn họ, trả tất cả đây.
Hai giờ ngắn ngủi, tin tức cửa hàng lương thực Trương thị bán ra gạo kém chất lượng trộn lẫn cát truyền khắp thành, đoàn người từ mọi nơi chạy đến cửa hàng Trương thị trả lại gạo, không ít nhà mua được gạo sạch nhưng trộn lẫn đất bùn cát vào rồi trả lại, không được trả lại đã rống to hét lớn, đánh phá cửa hàng, phong trào trả gạo rất nhanh bao trùm toàn thành, cửa hàng lương thực Trương thị nằm ở cầu Trạng Nguyên thành nam bị đập nát, lương thực tồn kho bị cướp giật không còn gì cả.