Đề phòng tình hình xấu hơn, tri phủ Phạm Ninh phái một ngàn hương binh tới trước để duy trì trật tự, cũng lệnh cho Hầu Văn huyện lệnh Tống Thành huyện đến bàn bạc với cửa hàng lương thực Trương thị, cửa hàng lương thực Trương thị cuối cùng chấp nhận trong một tháng trả lương thực vô điều kiện.
Lần này sóng gió trả lương thực ước chừng mất một tháng mới dần lắng xuống, cửa hàng lương thực Trương thị tổn thất nặng nề, nhưng nếu như chỉ là tổn thất tiền của còn là chuyện nhỏ, quan trọng trong phong ba lần này là cửa hàng lương thực Trương thị hoàn toàn mất hết uy tín rồi, khách của cửa tiệm nhanh chóng giảm xuống, theo sau đó trong nửa năm cửa hàng lương thực Trương thị lần lượt đóng cửa, từ mười bảy nhà giảm nhanh xuống còn ba nhà, khổ cực giữ lấy công việc bù đầu bù cổ.
Những cửa hàng lương thực Trương thị khác ở các huyện cũng bị ảnh hưởng bởi sóng gió trả gạo ở huyện Tống Thành, mặc dù không u ám như huyện Tống Thành nhưng tỷ số thị trường độc quyền ban đầu bốn phần bây giờ giảm xuống còn hai phần, chỉ còn lại một phần hai, ngay cả lượng khách của quán trà độc quyền các nơi cũng rơi xuống dưới ba phần.
Việc Triệu Khiêm bị bắt cùng với việc sóng gió trả gạo đồng thời phát sinh ảnh hưởng rất lớn đến thế lực của gia tộc Trương thị ở Đại Tống.
Ứng Thiên phủ chỉ là khởi đầu, dần dần ảnh hưởng đến kinh thành và các châu phủ của Kinh Đông Lộ, sức ảnh hưởng của Trương gia đối với Đại Tống cũng theo đó bắt đầu đi xuống, không thể nghi ngờ chuyện này xuất hiện ảnh hưởng vô cùng bất lợi đến việc Trương Nghiêu Tá tranh giành quyền thừa kế ngôi vị hoàng đế.
Tin tức phong ba trả lương thực ở Ứng Thiên phủ mặc dù rất nhanh truyền đến tai Trương Nghiêu Tá ở trong kinh thành, nhưng Trương Nghiêu Tá không hề để ý đến chút tiền nhỏ tổn thất, hôm nay lão nhận được tin tức, Triệu Khiêm đã bị áp giải đến Đại Lý tự, chuẩn bị sau khi nghiêm hình thẩm tra sẽ tiến hành xử lý.
Trong lòng Trương Nghiêu Tá, Triệu Khiêm có phần quan trọng vượt xa Chu Nguyên Tuấn, không chỉ vì hắn ta có chức quan cao, quan trọng chính là gia tộc của hắn ta có sức ảnh hưởng rất lớn, nếu như không bảo toàn được Triệu Khiêm, sẽ trực tiếp đả kích uy tín của Trương Nghiêu Tá lão, rất nhiều đại thần ủng hộ cũng sẽ rút lui bỏ cuộc, nhất là bây giờ tin tức thiên tử coi trọng Triệu Trọng Châm đã truyền khắp triều đình, Trương Nghiêu Tá càng nóng lòng bảo vệ uy tín của mình.
Phụ tá Dương Khải ở bên cạnh quan sát Trương Nghiêu Tá, hắn ta cảm nhận được rõ ràng Trương Nghiêu Tá trước mắt suy nghĩ hỗn loạn, đông một búa, tây một búa, đều muốn bảo vệ, nhưng cuối cùng có lực mà không đủ, ngược lại thứ mất đi nhiều hơn thứ có được, đem ra so sánh thì phe phái Triệu Tông Thực suy nghĩ rõ ràng, đối nội thì nỗ lực nâng Triệu Trọng Châm, đối ngoại thì toàn lực cướp lấy Ứng Thiên phủ, cộng thêm dùng người đắc lực, cho nên hiệu quả rõ ràng.
Nếu như Trương Nghiêu Tá còn không thay đổi sách lược, sau này xu hướng suy tàn là điều có thể nhìn thấy được, thậm chí cuối cùng sẽ đi đến thất bại.
Dương Khải thận trọng nói:
- Bây giờ thái sư cần một mục tiêu rõ ràng.
- Mục tiêu rõ ràng?
Trương Nghiêu Tá không hiểu nói:
- Chẳng lẽ cho đến bây giờ mục tiêu của ta còn chưa rõ ràng sao?
- Không! Ti chức cảm thấy thái sư vừa đang suy nghĩ đến tranh đoạt quyền lực của Ứng Thiên phủ vừa nghĩ cách làm sao cứu Triệu Khiêm, hai chuyện này đều không dễ làm, nếu như Thái sư bị phân tán tinh thần và thể lực, rất có thể hai đầu đều hỏng.
Trương Nghiêu Tá bị nói trúng tâm tư, lão muốn giải cứu Triệu Khiêm, nhưng lại không cam lòng buông Ứng Thiên phủ, trên mặt lão nóng lên, liền hỏi:
- Quan điểm của tiên sinh thế nào?
- Ý của ti chức là từ bỏ Ứng Thiên phủ, toàn lực giải cứu Triệu Khiêm.
Ngay sau đó Dương Khải bổ sung thêm:
- Quân sự và chính trị của phủ Ứng Thiên là hai quyền hành to nhất, cấm quân là chiến công cho thế gia trên địa bàn, thực tế không thể tấn công vào trong, mà Phạm Ninh đã ngồi vững ở phủ Ứng Thiên, lại có Vương An Thạch giúp đỡ, hy vọng cũng không lớn, còn An Phủ Sứ Ty, nếu thiên tử bổ nhiệm Phạm Ninh kiêm nhiệm, ti chức cảm thấy Phạm Ninh rất có thể sẽ thật sự đảm nhiệm, suy cho cùng ở Côn Châu hắn đã nắm giữ chính trị và quân sự như thế mà.
- Tại sao không thể tranh thủ thêm một chút, Phạm Ninh không có tư cách và sự từng trải gì, thiên tử dựa vào đâu giao cho hắn chức An Phủ Sứ?
Chỗ Trương Nghiêu Tá không cam lòng chính là sau khi Triệu Khiệm được chọn bổ nhiệm Kinh Đông Lộ An Phủ Sứ, lão còn muốn tiếp tục tranh thủ, dù cho người của lão không lấy được vị trí đó, vậy thì để cho Cổ Xương Triều tiến cử người khác lên, lão luôn cho rằng thiên tử coi trọng cân bằng các phe phái, không thể nào đem quyền hành chính trị và quân sự của phủ Ứng Thiên giao hết vào tay phe phái của Triệu Tông Thực.
Dương Khải hiểu được tâm tư của Trương Nghiêu Tá, hơi lắc đầu nói:
- Thái sư quên rồi sao? Trước kia quyền hành chính trị và quân sự của phủ Ứng Thiên đều ở trong tay chúng ta, Quan gia cũng không coi trọng cân bằng quyền lực gì, nếu như Quan gia thật sự muốn cân bằng, y sẽ tạm thời không động vào Triệu Khiêm, sở dĩ lệnh cho Phạm Ninh bí mật bắt Triệu Khiêm, trên thực tế chính là giao chức quan An Phủ Sứ cho hắn rồi, nếu không để cho Lệnh Hồ Tấn xuất thủ thì được rồi, cần gì phải mạo hiểm tạo ra thêm một chuyện?
Vẻ mặt Trương Nghiêu Tá biến đổi không ổn định, lão không tùy tiện tỏ thái độ, lại hỏi:
- Vậy có bao nhiêu phần nắm chắc cứu được Triệu Khiêm?
- Vậy phải xem cố gắng của thái sư rồi, nếu để cho Triệu Khiêm phục hồi chức quan ban đầu, khẳng định là không thể nào, thậm chí bổ nhiệm chức quan cũng không có khả năng lớn, suy cho cùng Quan gia là hạ lệnh bắt, nói rõ hắn ta có tội, ta cảm thấy kết quả tốt nhất là cách chức làm thứ dân, nhẹ thì lưu đày một năm, tệ nhất là lưu đày mười năm, đối với chuyện lần này ta tin tưởng tất cả quan viên đều hiểu, Triệu Khiêm có thể miễn chức làm dân chính là cố gắng lớn nhất của thái sư.
Trương Nghiêu Tá nghe Dương Khải phân tích tương lai của Triệu Khiêm, coi như tương đối đồng ý, lão trầm tư một chút nói:
- Tiên sinh cảm thấy khả năng Triệu Khiêm được miễn chức có lớn không?
Dương Khải hơi mỉm cười.
- Ta cảm thấy nắm chắc sáu phần thành công.
Tinh thần Trương Nghiêu Tá chấn động, lại nắm chắc được sáu phần, lão vội vàng nói:
- Tiên sinh không ngại nói cặn kẽ hơn chút.
Dương Khải gật đầu nói:
- Xử phạt Triệu Khiêm có ba tội, thứ nhất vượt quá giới hạn, thứ hai trốn thuế, thứ ba trang bị quân đội, trong này hai điều trước không phải vấn đề lớn, vượt quá giới hạn có thể nói là kiến trúc không thỏa đáng, ban đầu không biết chiều cao điện Quy Đức, cũng không cân nhắc đến điểm này, chỉ cần tháo bỏ xây lại từ đường là được rồi, thứ hai trốn thuế, vấn đề lại càng không lớn, gia tộc quyền quý trốn thuế nhiều lắm, chỉ là quá hạn đóng thuế, hơn nữa hai điều này thật ra thì không liên quan đến bản thân Triệu Khiêm, là gia tộc hắn ta gây ra, mấu chốt là điều thứ ba tương đối nghiêm trọng, nói Triệu Khiêm không biết gì cả cũng không thể, hắn ta chắc chắn biết, nhưng hắn ta không để ý chuyện này, nhưng hắn ta sẽ không chịu trách nhiệm chính, chỉ cần chắc chắn được điểm này, tội của Triệu Khiêm đã nhẹ rồi.