- Mặc dù luận tội nhẹ, nhưng suy cho cùng gã vẫn có tội, không phải sao?
Dương Khải cười nói:
- Ti chức nói nhẹ tội, chính là lưu đày một năm, nhưng nếu như có thể làm văn chương gì đó ở Xu Mật Viện, cho Triệu Khiêm có công lao, tạo ra ưu điểm bù cho khuyết điểm, tội lưu đày có thể được miễn rồi, nếu như Triệu gia có thể kịp thời nộp thuế bổ sung, Quan gia suy nghĩ thêm đến công lao Triệu gia khai quốc, chuyện này tất nhiên sẽ giơ cao đánh khẽ, Triệu Khiêm còn được một chức vị ngồi chơi xơi nước dưỡng già, hăng hái chạy việc sau lưng thái sư, trong mắt đại thần nhìn vào, ván này thua rồi nhưng ván sau còn có cơ hội.
Trương Nghiêu Tá khẽ thở dài.
- Chỉ sợ Xu mật sứ Tăng Công Lượng không chịu thua.
- Thái sư không cần lo lắng, Tăng Công Lượng người này rất biết cân bằng, lần trước hắn ta giúp Hàn Kỳ bãi nhiệm Dương Độ, ti chức tin tưởng, lần này hắn ta nhất định sẽ cho thái sư một ân huệ, cho Triệu Khiêm có chút công lao, sau đó Thái sư đi tìm Cổ Xương Triều, mời Cổ Xương Triều cầu xin cho Triệu Khiêm, lại bảo Triệu gia khẩn trương giải tán tráng đinh, dỡ bỏ từ đường, giao nộp bổ sung tiền thuế ruộng, chuyện kia nhất định sẽ giải quyết hoàn hảo.
Trương Nghiêu Tá gật đầu.
- Vậy cứ dựa theo tiên sinh nói mà làm, tạm thời từ bỏ tranh giành phủ Ứng Thiên, toàn lực giải cứu Triệu Khiêm, ngay bây giờ ta sẽ đi tìm Tăng Công Lượng.
Phán đoán của phụ tá Dương Khải không sai, Trương Nghiêu Tá cùng Cổ Xương Triều hết sức triển khai hoạt động, cộng thêm Triệu gia tích cực chuộc tội, sau nửa tháng thiên tử Triệu Trinh phê chuẩn, Triệu Khiêm cuối cùng lấy công chuộc tội, miễn tội xử phạt, chuyển công tác là thứ sử Từ Châu, cũng là một chức quan ngồi chơi xơi nước, coi như là tránh được một kiếp.
Nhưng con rể gã Tưởng Thành Hoa lấy tội lén lút mua binh giáp, sung quân Nam Đình, coi như là thay cha vợ hắn ta gánh toàn bộ xử phạt.
Cùng lúc đó, Triệu Trinh tuyên ý chỉ, thăng Phạm Ninh lên chính tứ phẩm chính phụng đại phu, chuyển thành Trung thư Xá nhân, quản lý chuyện phủ Ứng Thiên đồng thời kiêm nhiệm Kinh Đông Lộ An Phủ Sứ, tránh cho hắn kiêm nhiệm hai chức vị tả gián nghị đại phu và trung thừa ngự sử.
Mùng hai tháng sáu, Phạm Ninh đến kinh thành nhận vị trí mới ở Lại bộ và Xu Mật Viện, ngay sau đó Phạm Ninh được thiên tử Triệu Trinh triệu kiến.
Triệu Trinh triệu kiến Phạm Ninh đến Kỳ Lân điện, triệu kiến đến Kỳ Lân điện có hàm ý một nửa quốc sự một nửa cá nhân, cũng chỉ có đại thần thiên tử vừa tín nhiệm lại vừa thân cận mới nhận được vinh dự này.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phạm Ninh mặc quan phục mới tinh, theo hướng dẫn của một tên hoạn quan đi tới trước cung Kỳ Lân, cung Kỳ Lân tương đương với nội thư phòng trong phủ của các văn thần, canh phòng vô cùng nghiêm ngặt.
Sau khi thị vệ lục soát trên người Phạm Ninh một lần nữa mới dẫn hắn vào thiên điện cung Kỳ Lân, trên thiên điện, Phạm Ninh không ngờ lại gặp được Triệu Trọng Châm, điều này khiến hắn ngay lập tức cảm thấy được cái gì đó, hôm nay triệu kiến, chỉ sợ là ba mặt một lời.
Vẻ mặt Triệu Trọng Châm bình tĩnh, gật đầu nhẹ với Phạm Ninh, cũng không lộ ra vui sướng hay vẻ mặt kích động, trên mặt Phạm Ninh ngược lại lộ ra nụ cười vui vẻ yên tâm, thiếu niên này lớn lên rất nhanh, mới ở trong cung mấy tháng đã có cảm giác trở thành thiếu niên già dặn rồi.
Lúc này, sau mành che truyền tới tiếng nói của Triệu Trinh.
- Phạm sứ quân mời ngồi.
- Vi thần tạ bệ hạ.
Phạm Ninh khom người hành lễ rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh, vừa vặn mặt đối mặt với Triệu Trọng Châm.
Hai cung nữ vén màn che lên, thiên tử Triệu Trinh ngồi phía sau màn che hiện ra, Phạm Ninh đứng dậy hành lễ lần nữa.
- Vi thần kính chào bệ hạ.
- Mời ngồi.
Triệu Trinh mời hắn ngồi xuống, lúc này, cung nữ dâng lên ba chén trà sâm, Triệu Trinh nhấp một ngụm trà sâm, cười hỏi:
- Phạm sứ quân đã từng luyện võ.
Phạm Ninh mặt hơi đỏ lên.
- Lúc vi thần ở Côn Châu đã từng luyện kiếm pháp một năm.
- Nghe nói thuật cưỡi ngựa của sứ quân không tồi?
- Cưỡi ngựa chỉ có thể nói là tạm được, nhưng mà vi thần được tặng một con ngựa Thất Bảo ở Kình Châu, coi như là chiếm được một lợi ích lớn.
- Con ngựa kia của ngươi trẫm cũng nghe nói rồi, nghe nói là vua ngựa hoang, phục tùng ngươi cũng là vận may của ngươi.
Ngữ điệu của Triệu Trinh biến đổi, lại tiếp tục nói:
- Trẫm vẫn cho rằng, quan văn có hai loại, một loại là hạ thần trị sự, giống như cha vợ Chu Hiếu Vân ngươi chính là điển hình của quan lại quản lý công việc, làm việc không bao giờ qua loa, không phạm phải sai lầm nào, triều đình cần đại thần thế này làm việc để duy trì sự vận hành trôi chảy, mà một loại khác là đại thần trị quốc, giống như tổ phụ ngươi Phạm Trọng Yêm, hữu tướng Hàn Kỳ, Phú Bật cũng là đại thần như vậy, dám đối mặt khiêu chiến, dám mang binh đánh giặc, có thể nói văn thơ có thể ổn định quốc gia, võ có thể bảo vệ đất nước, Phạm ái khanh rất trẻ tuổi, trẫm hy vọng ngươi rèn luyện nhiều hơn, không ngừng rèn luyện mình, trở thành đại thần trị quốc như tổ phụ ngươi.
Phạm Ninh khom người.
- Vi thần nhất định cố gắng, không phụ lòng mong đợi của bệ hạ.
Triệu Trinh vui mừng gật đầu.
- Đại thần là như vậy, thật ra thì cảm giác của quân vương lại không phải như vậy, có vua dựng nước, có vua giữ vững thành tựu của người đi trước, có vua trong thời kỳ hưng thịnh, cũng có vua dốc lòng xây dựng đất nước.
- Ví dụ như triều Hán, Cao Tổ hoàng đế dựng nước, mở đầu cho đất nước Đại Hán bốn trăm năm, Huệ Đế thì là vua giữ vững thành tựu của người đi trước, ông cũng muốn làm gì đó cho đất nước nhưng họa do Lữ hậu gây ra khiến cho ông chỉ có thể khổ cực chống đỡ giang sơn giữ gìn Lưu thị, Văn Cảnh Chính là vua dốc sức vì nước, giảm lao dịch giảm thuế, khôi phục thực lực quốc gia, tích trữ tài sản, đến thời Võ đế là vua phục hưng, thu lấy địa khu Hà Sáo, cướp lấy dải đất hẹp Hà Tây, phong Lang Cư Tư, đuổi Hung Nô rời xa vạn dặm, uy phong vang khắp bốn phương, khiến cho vạn nước tới triều bái.
- Từ trước tới nay, trẫm không dám nhận là vua phục hưng, nhưng trẫm hy vọng mình có thể là vua dốc lòng xây dựng đất nước, vì Đại Tống tích lũy tài sản, tăng cường thực lực quốc gia, một khi trẫm tại vị, chỉ sợ là không thấy được ngày thu phục U Yến, diệt nước Đảng Hạng, trẫm hy vọng người thừa kế của mình có thể trở thành vua phục hưng của Đại Tống, một lần rửa sạch sỉ nhục trăm năm, thu phục di địa Đại Hán, khôi phục phong thái Đại Hán.
Nói đến đây, Triệu Trinh có phần xúc động buồn bã, từ từ nhắm mắt lại, Phạm Ninh phát hiện trong mắt Triệu Trọng Châm dấy lên một ngọn lửa, đó là một loại kích động tâm chí mạnh mẽ khó che giấu.
Lúc này, Phạm Ninh bỗng nhiên Triệu Trinh hiểu ra, Triệu Trinh đã từ trong cõi lòng nhung nhớ Trương quý phi giải thoát ra, lý trí bắt đầu cân nhắc tương lai của Đại Tống, mà không phải là dựa vào cảm tình quyết định người thừa kế.
Bất kể như thế nào, Lang Gia vương Triệu Văn Uẩn không phải một hoàng đế phục hưng, nếu như hắn ta lên ngôi nhất định là một hoàng đế bình thường, hơn nữa sẽ khiến bên ngoại lộng quyền, đấu đá bên trong Đại Tống tăng lên, tin tưởng Triệu Trinh cũng hiểu được điều này.