Phạm Ninh thấy ánh mắt y có phần hoang mang, lại tiếp tục thức tỉnh y nói:
- Băng đóng ba thước, không phải do một ngày lạnh, thói xấu của quân đội tích tụ đã có trăm năm, nếu như cải cách quá mạnh, quá nóng lòng đòi thành công, Đại Tống không chỉ sẽ tổn thương gân cốt, thậm chí sẽ còn làm lung lay nền tảng quốc gia vốn có, trên thực tế, trong tất cả cải cách chính trị, thay đổi tốt nhất và khó khăn nhất đều là quân đội, nói nó cải cách tốt nhất là bởi vì quân đội không nắm giữ quyền lực quá lớn, bọn họ chỉ có thể bị động tiếp nhận, mà không thể sửa đổi nội dung cải cách chính trị, hoặc là không cách nào ngăn chặn lực lượng trong nội bộ triều đình hình thành mạnh mẽ, nhiều nhất là không chịu thay đổi, dưới tình huống này, chỉ cần thay người là có thể tiếp tục phát triển rộng cải cách.
- Nói thay đổi nó khó khăn nhất, là bởi vì nguy hiểm quá lớn, có quân địch ở bên ngoài nhìn chằm chằm như Khiết Đan, Tây Hạ, thậm chí sẽ còn xảy ra sự kiện cực đoan quân đội nổi loạn. Quan gia cũng hiểu rõ điều này, cho nên cải cách thành công là niềm vui ngoài ý muốn, cải cách thất bại cũng hợp tình hợp lý, Quan gia chú ý là quá trình, ngài quyết đánh đến cùng cải cách toàn diện, còn từng bước tiến hành, tìm nhược điểm, tiêu diệt từng bộ phận, ông muốn biết phương pháp làm việc của ngài, năng lực và quyết tâm cải cách chính trị của ngài.
Triệu Trọng Châm hoàn toàn bái phục, khom người nói:
- Ta hiểu rồi, cám ơn sự chỉ bảo của Sứ quân.
- Vậy ngài định viết phần báo cáo đầu tiên như thế nào?
Triệu Trọng Châm suy nghĩ qua nói:
- Ta muốn viết mấy bước, tìm được cửa đột phá, sau đó viết về bố trí thời gian, viết thêm một vài thứ khác, ví dụ như thành lập một nha môn, chọn ra một vài quan viên nòng cốt, dàn ý cơ bản là như vậy, Sứ quân thấy sao?
Phạm Ninh lắc đầu.
- Vấn đề này có thể viết nhưng không phải việc đầu tiên cần báo cáo cho Quan gia.
- Vậy phần tđầu tiên cần báo cáo là gì?
Phạm Ninh hơi mỉm cười nói:
- Phần đầu tiên ngươi cần phải viết là hai ngày nay ngài đã làm chuyện gì rồi, ví dụ như viết bây giờ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, viết những nội dung chúng ta nói, sau đó sẽ viết chúng ta đi viếng thăm Hàn Kỳ tìm hiểu về tiền lương và ruộng đất, hy vọng có thể giành được ủng hộ của Tri Chính Đường, lại viết ngài đi thăm hỏi Tào gia và Cao gia, hy vọng gia tộc người có công lớn sẽ ủng hộ, sau đó viết chúng ta đến cửa hàng tiền, bàn bạc với cửa hàng tiền có thể cho mỗi binh lính mở một tài khoản hay không, ngài còn phải viết đến quân doanh thăm hỏi tướng lĩnh và binh lính thấp nhất, hiểu nỗi khổ và nhu cầu của bọn họ.
Triệu Trọng Châm hiểu được.
- Ý của Sứ quân là phần thứ nhất của báo cáo ta phải viết giai đoạn chuẩn bị trước khi điều tra, đúng không?
Phạm Ninh gật đầu.
- Đúng là như vậy! Chỉ có điều tra nghiên cứu đầy đủ, sau đó ngài viết kế hoạch và dàn ý cải cách chính trị mới có sức thuyết phục, lúc này mới là phương pháp làm việc chính xác.
Triệu Trọng Châm hơi hứng khởi.
- Ta biết rồi, vậy bây giờ chúng ta đi đâu?
Phạm Ninh chỉ về phía đường phố đối diện, cười nói:
- Đối diện là cửa hàng tiền Chu thị, là sản nghiệp hồi môn của vợ ta, chúng ta đi đến cửa hàng tiền tìm hiểu việc mở tài khoản.
Phạm Ninh trả tiền trà xong dẫn Triệu Trọng Châm tới tổng tiệm cửa hàng tiền Chu thị trên đường phố lớn đối diện, Lưu đại chưởng quỹ nghe tin ra đón, dẫn Phạm Ninh và Triệu Trọng Châm đến phòng khách phía sau, Phạm Ninh giới thiệu với hắn ta:
- Vị này là Lương vương điện hạ, cùng ta tới tìm hiểu hoạt động của cửa hàng tiền.
Lương vương là thân vương, Lương quận vương còn kém một bậc, nhưng người bình thường cũng không phân rõ ràng, giống như giới thiệu cục phó với người khác, tuyệt đối sẽ không nhắc đến chữ phó, đây chính là đạo lý đầy rượu kính người.
Lưu đại chưởng quỹ nghe nói là vương gia hoàng tộc, vội vàng khom người hành lễ, Phạm Ninh lại cười giới thiệu với Triệu Trọng Châm:
- Lưu đại chưởng quỹ làm đại chưởng quỹ ba mươi năm, là tài năng xuất chúng của cửa hàng tiền trong chuyến đi lần này, trên thực tế từ chỗ này của hắn ta có thể chắc chắn phương án của chúng ta có áp dụng hay không.
Triệu Trọng Châm cũng cười nói gật đầu.
- Hôm nay làm phiền Lưu đại chưởng quỹ rồi.
- Đâu có! Đâu có! Vì chủ nhân và tiểu vương gia làm việc là vinh hạnh của ta, mời ngồi xuống nói chuyện.
Trong phòng khách phía sau, Phạm Ninh và Triệu Trọng Châm phân ra chủ khách ngồi xuống, Lưu đại chưởng quỹ sai người dâng trà.
Phạm Ninh cười nói:
- Đại chưởng quỹ còn nhớ lần trước ta nói với người chuyện mở tài khoản cho binh lính không?
Lưu đại chưởng quỹ ngẩn ra.
- Chủ nhân, không phải muốn phát triển rộng chuyện này thật đấy chứ.
Phạm Ninh cười lắc đầu.
- Không phát triển rộng toàn bộ được, có thể sẽ chọn một nơi thử nghiệm, sương quân Kinh Đông Lộ, có khoảng hai ba chục ngàn người, chuẩn bị phát bổng lộc quân đội vào tài khoản mỗi người ở cửa hàng tiền.
Lưu đại chưởng quỹ suy nghĩ không lâu nói:
- Lần trước ta cũng đã nói, điểm khó khăn của chuyện này là ở chỗ quá nhiều, binh lính đến từ các huyện trong thiên hạ, muốn mở tài khoản cho binh lính ở các huyện, có phần không thực tế, ta cảm thấy nhất định phải cân nhắc áp dụng hai ba phương án.
Triệu Trọng Châm thấy hứng thú, vội vàng nói:
- Đại chưởng quỹ có thể nói cụ thể hơn không.
- Đầu tiên để cho người nhà lấy tiền không được thực tế, cửa hàng tiền cũng phải cân nhắc lãi và nguy hiểm, tuyển mấy người trong huyện thành nhỏ, mở một cửa hàng tiền lẻ, một mặt không có lời, mặt khác là nguy hiểm quá lớn, người cộng tác tham ô hoặc là cầm tiền chạy mất, chúng ta cũng không khống chế được, cho nên, ta vẫn chủ trương phát trực tiếp cho binh lính, bởi vì binh lính thông thường cũng trú đóng ở thành lớn tương đối quan trọng gần đây, như vậy cửa hàng tiền có thể phổ biến rộng rãi, cho mỗi binh lính một tài khoản, không hề có vấn đề, sau đó binh lính trở về quê hương thăm người thân có thể đem tiền đổi thành bạc mang về cho người nhà, lúc trước chủ nhân cũng đã nói, mở tài khoản là vì đề phòng tướng lĩnh cắt xén bổng lộc quân đội, thật ra thì chỉ cần phát tiền đến tài khoản trong cửa hàng tiền thì có thể tránh bị cắt xén rồi.
- Vậy phương án thứ hai thì sao? - Phạm Ninh lại hỏi.
- Phương án thứ hai, chính là tại thành lớn ở các châu chúng ta mở một cửa hàng tiền, sau đó hợp tác với cửa hàng tiền ở địa phương, do triều đình phát bổng lộc quân đội cho chúng ta, tiếp đó chúng ta phân chia phát đến các châu, do chi nhánh các châu chuyển tiền về nơi cửa hàng tiền, như vậy cũng được, chỉ là tương đối rườm rà, cần rất nhiều cửa hàng tiền cùng nhau tham gia mới được, một nhà không làm được.
Phạm Ninh lắc đầu.
- Bây giờ không đề cập đến toàn quân, chỉ nói nơi làm thử nghiệm sương quân Kinh Đông Lộ.
Lưu đại chưởng quỹ suy nghĩ rồi nói:
- Sương quân đều là quân địa phương, binh lính đều là dân cư bản xứ, hai phương án đều được nhưng cá nhân ta nghiêng về phương án thứ nhất khá đơn giản.