Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 728 - Chương 725

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 725
 

Ở trong Lục Tào, quan trọng nhất phải là Hộ Tào Lại và Thương Tào Lại, một cụ thể quản nhập xuất ngũ cùng với lương bổng mỗi tháng của một binh lính... vv, một quản kho lương vật tư, do hộ tào lại và binh lính cụ thể giao tiếp với nhau, gã nắm giữ tình hình của mỗi binh lính, thường là có tâm phúc của đô chỉ huy sứ tới đảm nhiệm.

Hộ Tào Lại của quân doanh phủ Ứng Thiên tên là Lâm Hướng, người Cốc Thục phủ Ứng Thiên, là cùng quê với đô chỉ huy sứ Tưởng Thành Hoa trước kia, Tưởng Thành Hoa bị cắt chức và lưu đày, hai gã chỉ huy sứ y cân nhắc lên cũng bị bãi chức, vì chức vụ của Lâm Hướng quá tầm thường nên may mắn thoát được một kiếp.

Lúc này đang hỗ trợ kiểm kê binh lính quá tuổi, một gã binh lính lên trước nói vài câu vào tai gã, gã liền bỏ việc trong tay xuống, đi theo tên lính đi vào trong cái lều lớn.

- Khởi bẩm An Phủ Sứ, Lâm Hướng đến rồi.

Lâm Hướng liền vội vàng hướng tới Phạm Ninh hành lễ:

- Ti chức tham kiến An Phủ Sứ.

Phạm Ninh liếc mắt đánh giá, thấy gã tuổi chừng ba mươi, diện mạo không xuất chúng, liền hỏi:

- Ngươi chính là Hộ Tào Lại của phủ Ứng Thiên?

- Đúng là tiểu nhân.

Phạm Ninh lạnh lùng nói:

- Đô chỉ huy sứ của các ngươi nói với ta, đại doanh của phủ Ứng Thiên có khoảng hai trăm tên binh lính khống, trên tay ngươi có lẽ có một bản danh sách của bọn họ.

Lâm Hướng vì chuyện này đã thần hồn nát thần tính, thần kinh lo lắng tới cực điểm, một câu của Phạm Ninh vạch trần chuyện này ra, dọa gã sợ tới mức quỳ bịch xuống đất, liền cuống quít dập đầu nói:

- Ti chức nguyện giao bổng lộc tham ô ra, khẩn cầu An Phủ Sứ tha cho tiểu nhân một mạng.

Điểm này có chút ngoài dự liệu của Phạm Ninh, bây giờ hắn không muốn điều tra cụ thể tướng lĩnh khống, chỉ muốn lấy bản danh sách, không ngờ Lâm Hướng lại chủ động thỉnh tội, thế này không cần uy hiếp gã.

Phạm Ninh gật đầu:

- Người muốn thoát tội, vậy nhất định phải lập công chuộc tội, khai báo rõ điều ngươi biết ra, nhả tiền hối lộ ra, ta sẽ cho ngươi từ chức về quê.

Lâm Huống thấy được như nguyện vọng, liền vội vàng nói:

- Tiểu nhân nguyện khai báo tất cả, trả lại tất cả tiền tham ô ra.

- Nói việc ăn không bổng lộc trước, cụ thể tham ô như thế nào?

Lâm Huống cúi đầu xuống nói:

- Mỗi tháng tiểu nhân sẽ thống kê tình hình tăng giảm binh lính, báo với An Phủ Sứ Ty, mấy năm nay không có giảm quân số, trên thực tế mỗi tháng đều giảm, như sinh bệnh, tuổi tác quá già xin xuất binh, bị thương ngoài ý muốn, binh lính đào ngũ... vv, tiểu nhân đều không báo lên.

- Bình thường đến khi nhận quân bổng hàng tháng, thông thường đều là dùng giao tử, khoảng 10 giao tử, đô chỉ huy sứ phê duyệt phát lương bổng, tiểu nhân giữ quân bổng lại, còn quân bổng khác bình thường do chỉ huy sứ các doanh phát ra, phát như thế nào tiểu nhân không quan tâm, có cắt xén quân bổng hay không tiểu nhân không quan tâm, nhưng tiền ăn không quân bổng mỗi tháng đều ở trên tay của tiểu nhân, tiểu nhân rút ra một phần, phần còn lại giao cho chỉ huy sứ các doanh, bọn họ tự phân chia.

- Theo tiểu nhân được biết, từ chỉ huy sứ đến đội trưởng, áp ti phía dưới đều có phần, sau đó còn phải đưa cho đô chỉ huy sứ, đô chỉ huy sứ lấy phần lớn nhất, tiếp theo là chỉ huy sứ, tiếp nữa chính là hộ tào lại, đội trưởng, áp ti mỗi tháng cũng có thể lấy vài quan đến mười mấy quan, còn phải xem binh khống có bổng lộc dưới tay bọn họ nhiều hay không.

Phạm Ninh khoanh tay đi vài bước, tình hình còn nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng, dường như là toàn quân tham nhũng, cho nên tướng lĩnh đều liên quan, loại tướng lĩnh không tham ô như Lý Hàn đúng là của hiếm.

- Nói như vậy, mỗi tháng ngươi rút ra ít nhất cũng một quan tiền?

- Đúng thế, tiểu nhân nhận chức hai năm, lấy được hai nghìn năm trăm quan tiền, tiểu nhân không dám dùng, đều giữ lại.

- Ngươi lui xuống trước đi, trước tiên đưa danh sách binh lính khống nhận bổng lộc cho ta, sau đó chờ ta điều tra xong binh lính quá tuổi, ngươi đem tiền tham ô giao cho giám sát ty, sau đó viết một bức thư xin từ chức, ta sẽ sắp xếp bồi thường theo mức của đội trưởng quá tuổi, cho ngươi về quê.

- Tạ ơn sự khoan hồng độ lượng của sứ quân.

Lâm Huống lui xuống, Phạm Ninh khoanh tay đi lại ở trong đại trướng, tình hình ăn không lương bổng nghiêm trọng hơn hắn tưởng nhiều, Hộ Tào Lại rút một phần, vậy Đô chỉ huy sứ ít nhất rút ra ba phần, chỉ huy sứ rút hai phần, mỗi tháng đều có thu nhập trên trăm quan tiền, mười năm trôi qua chính là hơn một vạn quan tiền, làm sao bọn họ đồng ý nhả ra?

Coi như không chịu nhả ra thì thôi đi, chỉ sợ bọn họ không chịu chấp nhận tổn hại mỗi tháng hơn trăm quan tiền, nhất định sẽ chống lại cải cách chính trị lần này, hắn nhất định phải chuẩn bị kế sách đối phó.

Không lâu sau, Lâm Hướng liền giao bản danh sách binh lính quân bổng khống, tổng cộng 203 người, phân bố trong sáu doanh, trong đó doanh thứ ba là khu nhiều nhất, lại có hơn tám mươi người.

Phạm Ninh vẽ một cái vòng tròn trên cái tên chỉ huy sứ Chu Thanh của doanh thứ ba, doanh của bọn họ mỗi tháng có bốn trăm quan tiền bổng lộc không, gã ăn ba phần, vậy chính là một trăm hai mươi quan tiền, người này đảm nhiệm chỉ huy sứ tám năm rồi, chỉ tám năm này gã đã có một vạn một ngàn quan tiền bổng lộc không.

Người này đáng chú ý.

***

Từ Sở Trị Quân tiến vào quân doanh thi hành cải cách chính trị, quân doanh sương quân phủ Ứng Thiên đang trong tình trạng im lặng, từ tướng lĩnh đến binh sĩ, mỗi người đều lo sợ bất an, trước kia đã tuyên bố rồi, sau khi kiểm kê binh lính quá tuổi, bước tiếp theo chính là số binh sĩ thực, chính là kiểm kê ăn không quân bổng.

Chỉ huy sứ của doanh thứ ba trong đại trướng, Chu Thanh và một chỉ huy sứ khác đang ngồi trước bàn rượu nhỏ, Chu Thanh uống đến nỗi hai mắt đỏ bừng, đem chung rượu đập trên bàn, oán giận nói:

- Ban đầu nếu không phải chúng ta bắt Tưởng Thành Hoa, với cái tính cách tàn nhẫn lỗ mãng của người kia, khẳng định sẽ rút đao giết người, bây giờ ta hối hận rồi, nếu khi đó không cản Tưởng Thành Hoa, cái tên khốn khiếp Phạm Ninh đã quy thiên rồi, làm gì mà có cải cách chính trị hôm nay như thế này.

Một gã chỉ huy sứ khác tên là Vương Xác, là chủ tướng của doanh thứ hai, gã và Chu Thanh là đồng hương, hai người quan hệ rất tốt.

Vương Xác cũng đáp nói:

- Cắt đứt tiền tài như giết cha mẹ, doanh thứ hai của đệ còn tốt hơn một chút, sau này mỗi tháng huynh tổn thất hơn trăm quan tiền rồi.

- Xa hơn nhiều!

Chu Thanh cắn răng nói:

- Nghe nói còn muốn xử lý cắt xén quân bổng binh sĩ, thuộc hạ của ta năm trăm binh lính, coi như ba trăm người mỗi tháng hiếu kính ta tiền trà năm trăm quan, vậy là một trăm năm mươi quan tiền rồi, mỗi tháng ta tổn thất hai trăm năm mươi quan tiền, món tiền này phải tính làm sao?

- Đúng thế, thời thái bình, không đánh giặc, từng bước đi lên, không dựa vào tiền thì dựa vào cái gì, thực ra đệ không sao cả, khoản thu nhập bên ngoài không nhiều, cũng không có gánh nặng gì, không có thì không có, ca ca, huynh không giống như thế, không có khoản tiền này, vậy làm sao nuôi được năm tiểu thiếp kia?

Bình Luận (0)
Comment