Câu cuối cùng của Vương Xác giống như con dao tàn nhẫn đâm vào tim của Chu Thanh, mỗi tháng hai mươi mấy quan tiền bổng lộc của gã đều đưa cho vợ ở nhà, để bà ta nuôi con cái, nuôi cha mẹ của gã, nhưng hai trăm năm mươi quan tiền mỗi tháng, gã lại không đưa cho vợ một đồng tiền nào, phân thành năm phần, thuê năm viện tử nhỏ trong thành, nuôi năm tiểu thiếp, trong những năm này mỗi tối gã lần lượt qua đêm trong năm nhà tiểu thiếp này, mỗi ngày trôi qua rất thoải mái.
Bây giờ phải cải cách chính trị rồi, hai trăm năm mươi quan tiền của gã khả năng từ nay về sau không có nữa rồi, vậy gã lấy gì nuôi tiểu thiếp, trong đó còn có hai tiểu thiếp sinh con cho gã rồi.
Nghĩ đến điểm này, Chu Thanh thực sự buồn bực đến phát điên rồi.
***
Vào đêm, chỉ huy sứ Vương Xác lấy cớ con nhỏ bị bệnh, liền rời khỏi đại doanh vào thành.
Nhà của gã thực sự ở trong huyện Tống Thành, hai đứa con trai khoảng bảy tám tuổi rồi, nhưng mà đi vào thành, gã lại không về nhà mà đến trước một ngôi nhà lớn.
Ở đây là nhà của Chuyển Vận phó sứ Kinh Đông Lộ Lý Hồn, đích thân Lý Hồn đón gã vào trong phủ, hai người đi thẳng tới viện đông.
Lý Hồn đang ở trước cửa của một gian phòng lớn nói:
- Dương tiên sinh, Vương tướng quân đến rồi.
- Mời Vương tướng quân vào!
Lý Hồn dẫn Vương Xác đi vào, trong phòng ánh đèn rất sáng, chỉ nhìn thấy một văn sĩ hơn 40 tuổi khoanh tay đứng trước cửa sổ, cười như không cười nhìn Vương Xác:
- Vương tướng quân nhất định mang đến tin tốt.
Văn sĩ này là tâm phúc mưu sĩ Dương Khải của Trương Nghiêu Tá, vì chống lại cải cách chính trị sương quân lần này, Trương Nghiêu Tá không chỉ để đích thân Dương Khải trấn giữ ở phủ Ứng Thiên, còn vận dụng hết tài nguyên của mình ở Kinh Đông Lộ.
Lý Hồn vẫn luôn là người của Vương Nghiêu Tá, phủ Ứng Thiên rất nhiều người biết, chỉ là quyền thế của y không lớn, ảnh hưởng không to, cho nên không bị Phạm Ninh để mắt tới.
Mà Vương Xác ẩn núp khá sâu, gã cũng được An Phủ Sứ tiền nhiệm Triệu Khiêm đề cử với Trương Nghiêu Tá, được cân nhắc thông qua Xu Mật Viện, Triệu Khiêm xảy ra chuyện, Vương Xác vì không phải là Vương Khiêm trực tiếp đề bạt lên, liền trốn được tội, trên thực tế gã là thân tín của Trương Nghiêu Tá chuẩn bị sắp xếp đến Từ Châu nhận chức đô chỉ huy sứ.
Vương Xác khom người thi hành lễ nói:
- Đúng như dự liệu của tiên sinh, cải cách chính trị quân đội đụng chạm đến vấn đề ăn không quân bổng, đã dẫn đến sự bất mãn diện rộng giữa tướng lĩnh, nhưng mà phần lớn đều giận mà không dám nói.
- Vậy người ta muốn ngươi tìm thì sao?
Dương Khải lại cười hỏi:
- Lẽ nào một đống tướng lĩnh trong phủ Ứng Thiên thật sự không có loại người ta hi vọng sao?
- Có! Đã xuất hiện rồi, người này là chỉ huy sứ Chu Thanh doanh thứ hai, võ nghệ của gã cao cường, người vô cùng thích hợp để chọn làm nhiệm vụ, hôm nay ti chức uống rượu với gã, nhìn ra được gã hận không giết được Phạm Ninh.
- Gã tổn thất rất lớn?
- Không chỉ tổn thất lớn, hơn nữa năm tiểu thiếp gã đang nuôi trong thành, có hai đứa con riêng, một khi Phạm Ninh cải cách chính trị sẽ cắt đứt tiền tài của gã, gã sẽ không thể nào đối diện được với bi kịch sắp phát sinh.
Dương Khải thản nhiên nói:
- Điều này rất thú vị, Chu Thanh này dám giết người không?
Vương Xác gật đầu:
- Những chỉ huy sứ đó của chúng ta, trên tay ai chưa từng có vài mạng người, chỉ cần Phạm Ninh thật sự ép gã vào đường cùng, gã nhất định sẽ động thủ giết chết Phạm Ninh.
Dương Khải lại lắc đầu:
- Phương hướng mỗi thù của ngươi không đúng, tuy rằng ta cũng hận Phạm Ninh thấu xương, Trương thái sư càng hận không ăn thịt lột da hắn được, nhưng lần này người chúng ta muốn giết vẫn không phải hắn.
***
Trời dần dần sáng, một đội hơn hai mươi kỵ binh hối hả chạy dọc theo con đường phía tây nam, dẫn đầu kỵ binh chính là An Phủ Sứ Phạm Ninh, tối qua hắn nhận được tin tức, hơn trăm binh lính quá tuổi của quân doanh Từ Châu không vừa lòng với phương án bồi thường về quê, bao vây năm đại trướng của quan viên phụ trách, mà đúng lúc này Triệu Trọng Châm tuần tra Từ Châu, tình hình vô cùng cấp bách.
Hơn hai mươi người đi vội trong đêm, người ngựa mệt mỏi, tốc độ càng lúc càng chậm, cho dù ngựa chiến của Phạm Ninh tinh thần tỉnh táo, hoàn toàn có thể chạy thêm hơn trăm dặm nữa, nhưng hắn yêu thương ngựa, cũng cho ngựa giảm tốc độ.
Lúc này Phạm Ninh thấy quán trà lớn, vài tên tiểu nhị đứng ở bên đường mời khách, Phạm Ninh liền nói:
- Nghỉ ngơi một lúc ăn chút gì đó đi.
Mọi người xuống ngựa, dẫn ngựa đi tới hướng quán trà, ông chủ quán trà sớm nhìn thấy bọn họ, vừa vui mừng vừa lo lắng, vui vì là khoản kinh doanh lớn, mà lo lắng đối phương là quân nhân, liệu có quỵt nợ không trả tiền hay không?
Nhưng chưởng quỹ vẫn nhiệt tình lên đón tiếp:
- Các vị quân gia, mời đến quán trọ nhỏ nghỉ ngơi.
Lúc này chưởng quỹ liếc mắt nhìn thấy cách ăn mặc quan văn của Phạm Ninh, trong lòng lập tức vui vẻ lên, lập tức áy náy nói:
- Hoan nghênh đại quan nhân hạ cố tới quán trọ nhỏ.
- Được rồi, có gì ngon cứ bưng lên, không thiếu bạc của ông.
Nghe đối phương dùng bạc trả tiền, ông chủ càng thêm vui mừng, liền vội vàng bảo mấy tiểu nhị không cần mời khách nữa, mau đến hầu hạ các quan nhân này.
Đám lính đem ngựa buộc ở trên cột, một tên tiểu nhị đến cho ngựa ăn, đám binh lính nhanh chóng ngồi kín trên bàn ăn.
Đám tiểu nhị bê các loại đồ ăn và trà lên như nước chảy, bọn lính đi vội một đêm cũng thực sự đói bụng rồi, ăn lấy ăn để.
Phạm Ninh uống vài ngụm trà nóng, hỏi ông chủ:
- Nơi này cách huyện Bành Thành còn bao xa?
- Hồi bẩm quan nhân, ở đây là huyện Tiêu, phía trước chính là thị trấn huyện Tiêu, qua thị trấn đi khoảng bảy mươi dặm nữa thì đến huyện Bành Thành, đoạn đường này tốt, đoán chừng buổi chiều các quan nhân sẽ tới nơi.
Phạm Ninh gật đầu, lại hỏi:
- Ông chủ biết quân doanh Từ Châu ở trong thành không?
Chưởng quỹ cười nói:
- Từ Châu có hai quân doanh, một là quân doanh cấm quân ở thành tây, còn một là quân doanh sương quân ở thành bắc, đều không ở trong thành, nhưng cách thành cũng không xa.
- Đa tạ!
Đãi mọi người ăn uống no nê, Phạm Ninh để lại năm lượng bạc, lại dẫn thuộc hạ lên ngựa, dọc theo đường hướng huyện Bành Thành chạy đi.
Từ Châu xưa nay là vùng từng giao tranh, địa vị chiến lược vô cùng quan trọng, nó cũng là nơi Kinh Đông Lộ đóng quân lớn thứ hai chỉ sau phủ Ứng Thiên, có một vạn cấm quân và ba nghìn sương quân, ngoài ra còn có một nghìn xã binh địa phương.
Giữa trưa, Phạm Ninh đi một đường đã tới huyện Bành Thành, hắn không đến thẳng đại doanh sương quân, mà đến đại doanh cấm quân trước.
Đại doanh cấm quân ở ngoài phía tây mười dặm, dựa vào quan đạo, quân doanh chiếm hơn ba nghìn mẫu, đóng quân một vạn người, chủ tướng quân đội đóng quân tên là Đường Thuấn, giống với chủ tướng Lệnh Hồ Tấn cấm quân ở phủ Ứng Thiên, là một vị Đại tướng quân Tứ phẩm.
Hôm qua Phạm Ninh nhận được thư bồ câu, chính là Triệu Trọng Châm từ đại doanh cấm quân phát ra, cho nên Phạm Ninh đến cấm quân gặp Triệu Trọng Châm trước.