An toàn của Triệu Trọng Châm được đám thị vệ bảo hộ nghiêm mật, trên an toàn của bản thân cậu ta không thể làm chủ được, buổi chiều hôm qua sau khi trong quân doanh sương quân phát sinh binh lính làm loạn, đám thị vệ của cậu ta lập tức chuyển cậu ấy đến quân doanh cấm quân, cũng vội vàng thông báo cho Phạm Ninh đến xử lý sự việc.
Phạm Ninh đảm nhiệm Kinh Đông Lộ An Phủ Sứ, sương quân chính là phạm vi trực thuộc của hắn, trong sương quân xảy ra chuyện, đương nhiên cần Phạm Ninh đến xử lý, có thể nói ngoài Phạm Ninh ra, bất kỳ ai đến xử lý việc này đều là hành vi vượt quyền.
Đường Thuấn nghe nói Phạm Ninh đã đến, vội vàng đích thân đến cửa đại doanh nghênh đón, hai người hàn huyên nói chuyện, Đường Thuấn lập tức dẫn Phạm Ninh vào trong lều lớn, Triệu Trọng Châm đã chờ ở đây rất lâu.
Thấy Phạm Ninh, Triệu Trọng Châm vội vàng tiến lên trước, kích động nói:
- Phạm thúc!
Phạm Ninh vội vàng xua tay ngưng cậu ta lại, quay đầu liếc nhìn Đường Thuấn, Đường Thuấn biết điều vội vàng lui xuống.
Khi y xoay người đi ra, trên mặt lại không che giấu nổi sự kinh ngạc, y nghe rõ ràng, Lương Quận Vương lại gọi Phạm Ninh là thúc, điều này làm cho người ta kinh ngạc rồi, nếu như Triệu Trọng Châm tương lai đăng cơ, như vậy Phạm Ninh…
Trong lòng y đầy tâm sự đi ra khỏi đại trướng, Phạm Ninh lúc này mới cười nói:
- Điện hạ không bị hoảng sợ chứ?
Triệu Trọng Châm lắc đầu:
- Bọn họ đến quá đột ngột, trong chốc lát đã bao vây đại trướng, khi đó cháu vừa từ đại trướng ra, cho nên may mắn không bị vây lại.
Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Cũng không phải may mắn gì, bọn họ chính là chờ điện hạ rời đi, mới bắt đầu động thủ bao vây lều.
Vẻ mặt Triệu Trọng Châm kinh ngạc nói:
- Thúc nói việc này là âm mưu có tổ chức?
Phạm Ninh gật đầu:
- Trước kia chúng ta xem nhẹ tính nghiêm trọng của việc ăn không quân bổng, tối qua thần mới biết, một chỉ huy nhỏ nhoi mấy năm có thể tham ô hơn vạn quan tiền quân phí, bây giờ bọn họ sắp bị truy cứu, còn nữa từ nay về sau sẽ mất đi khoản thu nhập, gây sự là bình thường, không gây sự mới là điều kỳ quặc.
Triệu Trọng Châm thở dài:
- Cháu đang viết bài báo cáo thứ tư cho hoàng tổ phụ, dự định viết vấn đề ăn không quân bổng, lại không biết bắt tay vào như thế nào.
- Rất đơn giản, nói rõ vấn đề, sau đó giải quyết vấn đề.
Phạm Ninh từ trong túi da lấy ra vài văn thư đưa cho Triệu Trọng Châm:
- Đây là một vài việc thực sự của sương quân Phủ Ứng Thiên do Hộ Tào Lại khai báo, còn có danh sách lính không quân bổng, thần thấy đó là vấn đề rất điển hình, điện hạ có thể viết nó vào báo cáo.
Triệu Trọng Châm mừng rỡ, cậu ấy chính là thiếu những trường hợp thực tế, những tài liệu này của Phạm Ninh đưa tới, chính là đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi.
Cậu ta lại hỏi:
- Vậy giải quyết vấn đề thì sao?
- Giải quyết vấn đề có hai hướng, thứ nhất, đối phương nguyện ý hối lỗi sửa sai, và đảm bảo không tái phạm, trả lại quân bổng ăn không đã chiếm, nhưng nếu ít tiền, chỉ cần bảo đảm không tái phạm, cũng có thể bỏ qua chuyện cũ, thứ hai chính là tình hình hôm nay, trực tiếp lợi dụng cơ hội người quá tuổi ra khỏi quân đội, kích động binh lính không rõ chân tướng sự việc đến làm loạn, tình hình này nhất định phải dùng thủ đoạn sấm sét nghiêm khắc trừng trị.
- Thủ đoạn sấm sét?
Triệu Trọng Châm lẩm bẩm, cậu ta rõ ràng có chút do dự.
Phạm Ninh biết hoàng đế của Đại Tống phần lớn là những vị vua nhân từ và họ thiếu tinh thần kiên cường, nhưng trong nhiều trường hợp họ không thực hiện các thủ đoạn thì cải cách chính trị căn bản không thể thực hiện được.
Hắn trầm ngâm một chút nói:
- Kim bài điều binh của thiên tử đang trong tay điện hạ đúng không?
Triệu Trọng Châm gật đầu, lấy ra lệnh bài điều binh trước khi đi Hoàng Tổ Phụ đưa cho cậu ấy, Hoàng Tổ Phụ còn nói với cậu ấy, nếu như tình hình nguy cấp, có thể trực tiếp đưa kim bài này cho Phạm Ninh sử dụng.
Phạm Ninh nhìn thoáng qua kim bài nói:
- Thiên tử đã đưa kim bài này cho điện hạ, chính là chấp thuận cho điện hạ sử dụng thủ đoạn mánh khóe.
- Nhưng bây giờ hình như vẫn chưa đến lúc sử dụng thủ đoạn mánh khóe.
Phạm Ninh lắc đầu cười:
- Còn nhớ trước kia thần nói với điện hạ cải cách chính trị chính là điện hạ đang trả lời câu hỏi, tất cả mọi việc điện hạ làm chính là đáp án, điện hạ không chỉ thể hiện sự khôn ngoan của mình với thiên tử, một mặt mở rộng lòng nhân ái, còn một mặt phải bày rõ ý chí kiên cường quyết đoán, đây là một trong những đáp án điện hạ cần viết, trước kia thần còn lo âu, tìm không ra cơ hội bày tỏ ý chí kiên cường của điện hạ, bây giờ cơ hội đến rồi, điện hạ còn do dự cái gì? Điện hạ không có ý chí kiên cường quyết đoán, làm sao khiến Thiên tử yên tâm đem giang sơn xã tắc giao cho điện hạ?
Triệu Trọng Châm đã hiểu rõ, cậu ta nhỏ giọng hỏi:
- Vậy cháu nên làm thế nào?
- Rất đơn giản, điện hạ lấy kim bài ra lệnh cho Đường Thuấn xuất binh, bao vây đại doanh Sương Quân, yêu cầu mấy trăm binh lính gây rối ra đầu hàng, bảo đảm không truy cứu trách nhiệm của bọn họ, không thì tiến vào giết một người không tha, sau đó thẩm vấn, truy cứu trách nhiệm của kẻ đứng sau, giết gà dọa khỉ.
Triệu Trọng Châm gật đầu:
- Cháu hiểu rồi.
Phạm Ninh vừa cười vừa nói:
- Mặc áo giáp lên thực thi hành động lần này.
Triệu Trọng Châm dưới sự bàcy mưu tính kế của Phạm Ninh, cậu ấy sử dụng kim bài điều binh, một vạn cấm quân nhanh chóng được điều động, Phạm Trọng Châm khoác áo giáp, dẫn đầu một vạn cấm quân đến bao vây quân doanh Sương Quân, gửi thông điệp cuối cùng đến binh lính gây rối loạn trong đại doanh, yêu cầu những binh lính này bảo đảm an toàn của sứ giả kiểm tra, hạn cho bọn họ trong vòng nửa canh giờ bỏ vũ khí đi ra đầu hàng, có thể bỏ qua chuyện cũ, không thì lấy tội tạo phản làm cực hình, cũng liên lụy đến cả nhà.
Binh lính vây quanh đại trướng tổ cải cách chính trị có hơn bốn trăm người, đều là binh lính hơn bốn mươi tuổi, bọn họ bị người giật giây, cho rằng triều đình bồi thường quá thấp, xâm hại nghiêm trọng lợi ích của bọn họ, yêu cầu lập tức dừng cải cách chính trị lại, không thì bọn họ sẽ liên kết với quân doanh khác, công khai phản kháng chính sách tàn bạo.
Hơn bốn trăm người không dám tiến vào đại trướng giết người, bọn họ ngồi trên đất, bao vây năm tên thanh tra trong đại trướng, yêu cầu An Phủ Sứ trong vòng mười hai canh giờ nhất định phải trả lời yêu cầu của bọn họ.
Bốn trăm binh lính kỳ cựu này phần lớn tòng quân mười mấy năm thậm chí hai mươi năm, họ đang ngồi trên đất, một số ngủ gật, một số khoác lác nói chuyện, những người khác đang ngồi uống rượu, thậm chí còn có không ít người đánh bạc được bao quanh bởi một nhóm người, trên người bọn họ căn bản không thấy được chí khí hào hùng và bi thương.
Lúc này, có người chạy tới hô to nói:
- Nguy rồi, cấm quân bao vây quân doanh rồi, muốn chúng ta trong vòng nửa canh giờ phải ra ngoài đầu hàng, không thì lấy tội tạo phản giết chết cả nhà.
Tin tức nhanh chóng truyền ra, hơn bốn trăm người đều hoảng hốt, oán trách lẫn nhau, bản thân không muốn tham gia gây rối, đều là bị đối phương hại.