Rất nhanh có kẻ thông minh nhanh chân chạy ra ngoài quân doanh, đầu hàng trước luôn có điểm tốt, có người xin đầu hàng, người khác cũng ngồi không yên, nhốn nháo chạy ra ngoài quân doanh, mặc dù trong binh lính có người không ngừng hô to:
- Đừng mắc mưu, kiên trì đến cùng, sắp thành công rồi.
Nhưng vô ích, không có bất kỳ binh lính nào nguyện ý bị truy sát cả nhà, hơn bốn trăm người chạy chỉ còn lại mười mấy người, người cuối cùng thấy không ổn, băm băm chạy tới cửa đại doanh.
Một trận náo loạn nhanh chóng được ổn định, hơn bốn trăm binh lính kỳ cựu bị lột quân phục, từng người đi chân đất, mặc áo trắng ngồi xổm trên đất, vẻ mặt mọi người hoảng sợ, xa xa nhìn giống như đám binh lính đang vây quanh đàn ngỗng.
Triệu Trọng Châm cũng không ngờ lại dễ dàng giải quyết như vậy, còn dùng một vạn binh lính cấm quân, quả thực là tiếng sấm lớn, tiếng mưa nhỏ, bây giờ cậu ta mới hiểu được, tạo thế của Phạm Ninh nói là có ý gì, dùng cấm quân, mấu chốt là hai chữ tạo thế, qua vài ngày, tin tức Triệu Trọng Châm dẫn đầu một vạn cấm quân trấn áp lính già gây rối truyền khắp kinh thành.
- Phạm sứ quân, bây giờ chúng ta làm sao? - Triệu Trọng Châm lại nhỏ giọng hỏi.
- Đợi!
Phạm Ninh lạnh lùng nói:
- Đợi Đại Tướng ở bên trong xuất hiện, nắm bắt toàn bộ, sau đó thẩm vấn thêm, người sắp đặt và tổ chức phía sau màn dùng kiếm Thiên Tử chém đầu thể hiện với đám đông.
Trong lòng Triệu Trọng Châm có chút không nỡ, nhưng vẫn gật đầu, cậu ta biết bản thân còn quá trẻ tuổi, những việc này phải nghe theo sắp xếp của Phạm Ninh.
Không lâu sau, Đô Chỉ Huy Sứ Dương Trúc Thanh của Sương Quân dẫn đầu hơn mười đại tướng tới thỉnh tội, bọn họ quỳ gối trước mặt Triệu Trọng Châm, Dương Trúc Thanh cầm đầu cao giọng nói:
- Ti chức trị quân không nghiêm, dẫn đến một số binh lính làm trái dùng sứ giả cải cách chính trị làm con tin và đối kháng với Sương Quân, may mà điện hạ đến kịp, bình ổn sự việc, ti chức thỉnh tội với điện hạ.
Gã nói nghe rất hay, không phải gã không quản, mà là trong tay đối phương có con tin, bọn họ ném chuột sợ vỡ bình, không dám quản.
Triệu Trong Châm hừ lạnh một tiếng:
- Các ngươi biết tội thì tốt rồi, người đâu, bắt bọn họ đưa đi.
Một đám cấm quân chen lên, đè mười mấy gã tướng lĩnh xuống, trói lại, Dương Trúc Thanh bỗng nhiên nhìn thấy Phạm Ninh, trong lòng gã lập tức hiểu rõ, vội vàng hô lớn:
- Điện hạ, đừng nghe người khác giật dây, ti chức không có ý tạo phản, điện hạ, ti chức không có tội, xin điện hạ minh giám.
Phạm Ninh tiến lên trước, đối mặt với đám tướng lĩnh như màu đất vàng lạnh lùng nói:
- Quân doanh các nơi đều không nghe lời, vừa hay đang cần mấy con chim đến giết gà dọa khỉ, các ngươi tự đưa mình tới cửa, vậy trách ai?
Những lời nói của Phạm Ninh phá vỡ tất cả tâm lý hiếu kỳ của mọi người, tướng lĩnh nhốn nháo hô to lên:
- Đều là Dương Trúc Thanh sắp xếp cả, gã tham ô quân bổng, vơ vét tài sản của binh lính, bọn ta có chứng cứ, nguyện ý tố giác.
Vợ chồng vốn dĩ là chim cùng rừng, khi khó khăn là cái gì đâu, huống hồ bọn họ không phải vợ chồng, chỉ là một đám bạn rượu xưng huynh gọi đệ trên bàn rượu, lúc sống chết, bọn họ nhốn nháo tố giác, bán rẻ Đô Chỉ Huy Sứ Dương Trúc Thanh.
Vào buổi tối, Triệu Trọng Châm liền ban hành phương án xử lý.
Một, đô chỉ huy sứ Dương Trúc Thanh tham ô quân phí, số lượng rất lớn, lại không hối lỗi, kích động, lên kế hoạch cho binh lính già dùng bạo lực chống lại cải cách chính trị, đáng tội chết, Lương quận vương lấy quyền kiếm thiên tử xử trảm, lấy đầu người cảnh báo tam quân, hơn nữa cũng tịch thu tham ô bao năm qua.
Hai, ba chỉ huy sứ Chu Văn Niên, Tưởng Thanh, Quan Tùng Bách ăn không quân bổng bao năm qua hơn ba nghìn quan, bày tỏ chủ động rút khỏi quân đội, hơn nữa cũng cam đoan không tái phạm, không tham gia vào kế hoạch phản kháng cải cách chính trị, Kinh Đông Lộ An Phủ Sứ Ty, Kinh Đông Lộ Trị Quân Sở đã bàn bạc giải quyết, ba người được miễn trách nhiệm, giữ lại chức vụ Chỉ Huy Sứ, điều động kỳ quan binh, báo Xu Mật Viện lập hồ sơ.
Ba, ba chỉ huy sứ Dương Thuận, Trương Chí, Hứa Trưng không tham gia kế hoạch phản đối cải cách chính trị, tích lũy liên quan tới quân bổng thấp dưới ngàn quan, cũng cam đoan không tái phạm, Kinh Đông Lộ An Phủ Sứ Ty, Kinh Đông Lộ Trị Quân Sở đã bàn bạc giải quyết, ba người được miễn trách nhiệm.
Bốn, đội trưởng Dương Mật và ba mươi người khác, không tham gia kế hoạch đối kháng cải cách chính trị, số lượng quân bổng khống rất nhỏ, tình tiết nhẹ nhàng, không đáng truy cứu trách nhiệm.
Năm, lính Trần Cương, La Thuận và hai mươi người, tham gia xúi giục, tổ chức binh lính đối kháng cải cách chính trị, xúc phạm quân đội nghiêm trọng, tội không thể tha, nhưng vì không phải là thủ phạm chính, miễn tội chết, phạt đánh quân côn một trăm cái, lưu đầy sung quân Nam Đình.
Sáu, binh lính Mã Độ và 407 người, tham gia phản kháng cải cách chính trị, vốn nên truy cứu trách nhiệm, nhưng xét thấy những người này bị lợi dụng, hơn nữa gây rối vẫn chưa tạo thành hậu quả nghiêm trọng, quyết định miễn truy cứu quân pháp, nhưng hủy bỏ bồi thường từ chức, cưỡng lệnh rút quân về nhà.
Sau khi quyết định xử phạt, sở trị quân suốt đêm sao chép gửi quân báo, gửi đến các quân doanh ở Kinh Đông Lộ và Xu Mật Viện, Binh bộ và các chi nhánh khác của triều đình.
Triệu Trọng Châm lại viết một bản báo cáo tỉ mỉ, phái thị vệ mang về kinh gấp, báo cáo với Thiên Tử việc này.
Chuyện này được thúc đẩy âm thầm bởi Phạm Ninh, tin tức nhanh chóng bị thám tử của Tín Báo và Tiểu Báo thăm dò được.
Bốn ngày sau, Tín Báo và Tiểu Báo đồng thời đưa tin về chuyện này lên trang đầu, dư luận kinh thành nhất trí khen ngợi Lương Quận Vương Trọng Triệu Châm quyết đoán xử lý đối với việc quân đội, quyết đoán vô cùng, thủ đoạn xử phạt trình tự rõ ràng, có lí có cứ, thưởng phạt phân minh, có phong cách của một vị vương, có thể nói là người tài của hoàng tộc.
Trong ngự thư phòng, thiên tử Triệu Trinh tràn đầy cảm xúc nói với tướng quốc Hàn Kỳ:
- Đứa bé này lương thiện như thế, trong báo cáo nó nói với trẫm, nó bị binh lính làm sợ hãi, chốn ở trong quân doanh cấm quân trông sao trông trăng đợi Phạm Ninh đến cứu vãn chuyện này, thậm chí cả đêm nó không ngủ, sợ cải cách chính trị vì thế mà thất bại nửa đường, đợi sau khi xử lý xong việc này, nó lại tự trách mình nhút nhát yếu đuối, việc dễ dàng như thế này cũng không xử lý được.
Hàn Kỳ khẽ cười nói:
- Lương Quận Vương dù sao cũng trẻ tuổi, mới mười hai tuổi, trí tuệ còn non nớt, xảy ra việc sợ là rất bình thường, nhưng thần đánh giá cao sự khiêm tốn và kỷ luật của Lương Quận Vương, thẳng thắn thành thật, nghe theo lời can gián, tuy rằng Lương Quận Vương không nỡ xử tội chết Dương Trúc Thanh, nhưng đã biết Dương Trúc Thanh tội không thể tha thứ, nếu như không giết gã, cải cách chính trị sẽ xuất hiện nhiều trắc trở, chỉ có giết gã lập uy, mới có thể tiếp tục triệt để thi hành cải cách chính trị, trên phương diện lý trí và tình cảm của một con người Lương Quận Vương xử lý rất tốt, thật sự có phong cách của một vị Vương.