– Hàn tướng công cũng xem báo rồi phải không?
Triệu Trinh cười dường như không cười hỏi.
– Vi thần xem rồi, chuyện này đã trở thành chuyện náo nhiệt nhất ở triều đình và dân gian, trên dưới triều đình, gần như mọi người đều đang bàn luận chuyện này, Tri Chính Đường hôm nay còn thảo luận việc này.
Triệu Trinh cũng có chút hứng thú, cười hỏi:
- Vậy Cổ Xương Triều nói thế nào?
- Cổ tướng công nói, cùng một việc, nếu như xử lý không thỏa đáng, suy xét không chu toàn, sẽ trở thành cải cách chính trị không công bằng kích động binh biến, các loại dư luận công kích, triều đình nghi ngờ, sẽ biến cải cách chính trị trở thành vũng bùn, người cải cách chính trị không dám dễ dàng vượt qua, nhưng nếu như xử lý quyết đoán, có lý có cứ, lại mời báo tuyên dương mặt tốt, sẽ trở thành một thành tựu lớn, khiến cải cách chính trị tiếp theo càng thuận lợi hơn, Cổ tướng công nói, ông ấy càng khâm phục người đứng sau chỉ huy việc này, thủ đoạn có thể gọi là cay nghiệt, cẩn thận.
Triệu Trinh cười haha:
- Lão Cổ này sao lại nói có chút chua chát.
- Bệ hạ, không thể không nói, Phạm Ninh xử lý việc này rất tốt, Lương Vương điện hạ phối hợp rất tốt, thiếu một trong hai người, cũng sẽ không có kết quả như hôm nay.
Triệu Trinh gật đầu:
- Khanh nói rất đúng, thực ra trẫm rất rõ khó khăn của việc cải cách chính trị quân đội, cũng không trông cậy vào đứa trẻ đó có thể cải cách chính trị thành công, nhưng trẫm lại quan tâm quá trình cải cách chính trị của nó, thái độ của nó, nhân phẩm của nó, cách làm việc của nó, nói thực, nó là đứa giản dị phúc hậu hiền lành, thành thật lương thiện thật sự khiến trẫm cảm động, trẫm suy nghĩ lập nó làm hoàng thái tôn, kế thừa sự nghiệp của trẫm, Hàn tướng công suy nghĩ thế nào?
Hàn Kỳ sớm đã có cảm giác này, bây giờ chính từ miệng của Thiên Tử chứng thực, khiến lão âm thầm thở dài, sao lại như thế này, vốn dĩ là để Triệu Trọng Châm làm vinh quang cho cha, cuối cùng lại trở thành để con thay cha, điều này bảo Triệu Tông Thực nghĩ như thế nào đây? Phương án này là Phạm Ninh đề ra, sợ rằng từ nay về sau hắn sẽ bị Triệu Tông Thực thù hận.
Triệu Trinh thấy Hàn Kỳ không nói, cũng hiểu tư tưởng của lão, chậm rãi nói:
- Trẫm cũng biết trực tiếp dùng hoàng tôn thay phụ thân nó, đối với cha nó không công bằng, nhưng trẫm nên vì trách nhiệm xã tắc Đại Tống, phải nói rõ với liệt tổ liệt tông, không thể bị ảnh hưởng bởi tình thân, u nhưTriệu Tông Thực nế chỉ bình thường thì thôi, nhưng trẫm đã quan sát nó nhiều năm như vậy, tính cách nó có chỗ thiếu hụt, làm việc dễ dàng cực đoan, hơn nữa cố chấp không nghe lời khuyên.
- Người như thế làm Tri huyện, nhiều nhất là bách tính và dân chúng một huyện gặp tai họa, nhưng nếu như để cho nó làm Thiên Tử, vậy chính là cả thiên hạ gặp tai họa.
- Thực ra trẫm cũng không quá coi trọng Triệu Văn Uẩn, tuy rằng nó trở thành người lương thiện, tự kỷ luật khiêm tốn, nhưng tính cách nó quá yếu đuối, dễ dàng bị người khác ảnh hưởng, nếu nó đăng cơ, tất nhiên sẽ xuất hiện ngoại thích lộng quyền, cũng là bất hạnh của xã tắc Đại Tống, trẫm không thể giao phó với liệt tổ liệt tông, nhưng so với tính cố chấp cực đoan của Triệu Tông Thực, trẫm vẫn hướng về tính lương thiện lắng nghe mọi người của Triệu Văn Uẩn.
- Đến khi Triệu Trọng Châm xuất hiện, trẫm mới tìm thấy tương lai của Đại Tống, nhìn thấy được hình bóng của một quân vương phục hưng, trẫm suy xét vài tháng, mới có cách nghĩ lập hoàng thái tôn.
Lời nói khen ngợi xuất phát từ đáy lòng của Triệu Trinh, khiến trong lòng Hàn Kỳ cảm động, nhưng lão không bị ảnh hưởng bởi tình cảm, lão trầm lặng một chút nói:
- Lập hoàng thái tử là việc lớn của nước, nhất định phải thật cẩn trọng, vi thần có hai kiến nghị, thứ nhất, hi vọng bệ hạ có thể suy nghĩ thêm vài tháng nữa, sau khi suy nghĩ kỹ rồi đưa ra quyết định, thứ hai cải cách chính trị của Triệu Trọng Châm vừa mới bắt đầu, hi vọng bệ hạ có thể để Triệu Trọng Châm làm có đầu có cuối, không nên dễ dàng tuyên bố chuyện lập hoàng thái tôn.
Triệu Trinh cũng biết bản thân xử lý sự việc theo cảm tính, dù sao thời gian Triệu Trọng Châm xuất hiện mới vài tháng, ông vẫn cần thời gian để quan sát tìm hiểu.
- Hàn tướng công nói đúng, là trẫm hơi nóng vội.
Hàn Kỳ khẽ cười nói:
- Bệ hạ mới thật sự khiêm tốn, có bệ hạ trấn Đại Tống, là may mắn của Đại Tống.
Triệu Trọng Châm giết gà dọa khỉ thực sự giành được hiệu quả lớn, trong mấy ngày kế tiếp, không ít đội nhỏ tầng thấp tướng lĩnh đều nhốn nháo tới cải cách chính trị, tự mình nói ra số tiền thực sự vơ vét được, tranh thủ nhanh chóng qua cửa này.
Đương nhiên trong phương diện này cũng có một chút tư lợi, nhỡ may chỉ huy sứ không qua được mặt này, khi đề bạt người kế tiếp, bản thân đã qua cửa đầu tiên chẳng phải có cơ hội sao.
Tục ngữ nói, người ngoài ngành xem náo nhiệt, trong ngành xem đường lối, đối với đám lính mà nói, giết chết Dương Trúc Thanh tham lam, khiến vô số đám lính vỗ tay nói tốt, hận không giết thêm vài người.
Nhưng đám chỉ huy sứ lại xem hiểu con đường trong thông cáo, mỗi chỉ huy sứ tham ô mấy nghìn quan, sau khi xóa sẽ miễn truy trách, vẫn đảm nhiệm chỉ huy sứ như trước, ám thị ở phương diện này quá nhiều.
Làm chỉ huy sứ năm năm, ăn không quân bổng, khấu trừ quân bổng, gọi biếu tặng, người nào không tham ô trên vạn quan, làm sao có thể chỉ có hơn ba nghìn quan, thậm chí còn có người thấp hơn nghìn quan, lừa ma quỷ sao.
Hơn nữa buổi chiều bắt, buổi tối phát thông cáo, làm thế nào điều tra bọn họ tham ô ít tiền như thế, nói cho cùng, chính là bản thân khai báo bao nhiêu thì tính là bấy nhiêu, chỉ cần đem chút ít tiền giao ra, vậy có thể qua cửa rồi.
Đương nhiên, mọi người đều không ngốc, tại sao có người khai báo ba nghìn quan, có người khai báo vài trăm quan, ở phương diện này khẳng định có chút căn cứ, giống như Hộ Tào Lại rất rõ tình hình ăn không quân bổng binh lính của mỗi doanh.
Chỉ là cụ thể lấy bao nhiêu, phương diện này cũng không biết, cũng rất khó kiểm chứng.
Mấu chốt trong thông báo, chính là muốn bảo đảm sau này không tham ô, cũng chính là nói, chỉ cần không quá tham ô, có thể bỏ qua chuyện cũ.
Tướng lính lĩnh hội được thâm ý của công cáo nhốn nháo chiếu theo số vào chỗ ngồi, ví dụ tham ô ba nghìn quan thì chuẩn bị nói mình chỉ tham ô ba trăm năm mươi quan, tham ô vạn quan thì chuẩn bị nói mình chỉ tham ô hai nghìn quan, sau đó đem hai nghìn quan tiền giao ra miễn trách nhiệm.
Trong một thời gian, đám tướng lĩnh nghe thấy liền làm ngay, từ trên xuống dưới đều bắt đầu tự tra tự sửa, kiểm kê binh lính quá tuổi cũng tiến hành thuận lợi như bình thường.
Sự việc bình ổn quân doanh Từ Châu lần này, thu hoạch lớn nhất lại là Triệu Trọng Châm, bình thường cậu ta lý luận tri thức phong phú, nhưng thực sự kinh nghiệm lại không có, mà lần bình ổn rối loạn Sương Quân này, cậu ta không chỉ học được cách xử lý với những vấn đề tương tự như vậy, còn hiểu rất nhiều đạo lí đối nhân xử thế, giống như Phạm Ninh nói, nếu như là tham nhũng bình thường, đó chính là vấn đề của chế độ, tình huống loại này không thể nhắm vào người khác, nhất định phải đoàn kết phần lớn các tướng lĩnh, dùng một trái tim trong sáng làm việc hồ đồ.