- Đây là bản phác thảo cải cách chính trị vi thần dùng nhiều năm kinh nghiệm cai trị địa phương châu huyện viết thành, suy nghĩ của vi thần vừa nói cũng ở trong này, điện hạ có thời gian có thể xem qua.
Triệu Trọng Châm nhận một quyển sách dày, gật đầu nói:
- Nhất định ta sẽ đọc nó.
Sáng sớm ngày kế tiếp, bảy nghìn ba trăm bốn mươi binh lính quá tuổi tập trung ở đại doanh Sương Suân Phủ Ứng Thiên, bọn họ là lính quá tuổi quân doanh Kinh Đông Lộ thanh tra ra.
Những người này và số người trên sổ sách có chút chênh lệch, số người trên sổ sách là hơn chín nghìn sáu trăm người, sau khi khấu trừ hơn bốn trăm người bị hủy bỏ tư cách bồi thường, chênh lệch còn khoảng một nghìn bốn trăm người, đây thực sự là binh không quân bổng đã biến mất, đương nhiên, không có ai truy cứu chuyện này, các loại bồi thường đều lấy số người đến làm chuẩn.
Đây chính là nguyên nhân tiến hành đại hội giải ngũ binh lính quá tuổi, trên mặt là nói rõ với đám binh linh quá tuổi, trên thực tế là muốn bồi thường theo đầu người, nếu không, hơn một nghìn bồi thường binh không quân bổng sẽ lại béo túi tiền một vài người nào đó.
Trên quảng trường người chật kín, gần tám nghìn binh lính quá tuổi đều đang ngồi khoanh chân trên mặt đất, tâm tình không yên đang chờ tuyên bố số lượng bồi thường cuối cùng.
Nghi thức rất ngắn gọn, do An Phủ Sứ Phạm Ninh của Kinh Đông Lộ phát biểu lời chia tay đơn giản, sau đó tới mười đại trướng ghi rõ châu và hộ tịch để lĩnh bồi thường, sau đó tự trở về quê.
- Ta biết rằng trong lòng mọi người rất nặng nề, cảm thấy bồi thường không công bằng, cảm thấy mình bị uất ức, nhưng ta có thể nói với mọi người, nếu nghìn năm sau, mọi người sẽ cảm thấy may mắn khi rời khỏi quân đội, bất kỳ chuyện gì đến sớm đều được lợi, bao gồm bồi thường rời khỏi quân đội cũng như thế.
- Các vị đang ngồi ở đây cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi, ở trong quân đội ít nhất cũng trên mười năm, bây giờ quay về nhà, chí ít còn có thể làm ruộng nuôi sống mình, không muốn làm ruộng, cũng có thể cho người khác thuê, bản thân làm chút kinh doanh nhỏ, có lẽ vài bước đầu sẽ khó khăn, nhưng cuộc sống cũng có hi vọng, mà nếu như mười năm sau mọi người mới về quê, sức khỏe đã kiệt, lại không có bồi thường hôm nay, vậy hi vọng của mọi người ở đâu?
Phạm Ninh nói rất đơn giản, nhưng cũng rất sắc bén, không có đạo lý gì, trực tiếp dùng tất cả lời nói cho mọi người dễ hiểu, nói với tất cả binh lính, năm nay bọn họ rời khỏi là hời cho bọn họ, ưu thế là người mở đường, bây giờ quay về còn có thể bắt đầu làm lại, tiếp tục ở trong quân đội chỉ có tuyệt vọng.
Không một ai phản đối lời của hắn nói, mọi người đều im lặng nghe, đang chờ đợi, nói những lời này đã không còn ý nghĩa gì với bọn họ, cái bọn họ cần là tuyên bố bồi thường.
Phạm Ninh lại tiếp tục nói:
- Dưới đây ta tuyên bố bồi thường với mọi người, bồi thường phân thành ba, bộ phận thứ nhất là bồi thường quân chức, binh lính trên hai mươi mẫu ruộng, hỏa trưởng ba mươi mẫu, áp ti năm mươi mẫu, đội trưởng đội phó đều là trăm mẫu, sau đó triều đình còn có chút ưu đãi, tất cả đất từ năm sau bắt đầu miễn thuế năm năm, binh lính giải ngũ miễn lao động mười năm.
Phía dưới lập tức vang lên một tràng vỗ tay bàn luận xôn xao, tạm thời ưu đãi tăng lên một chút ngoài dự liệu của mọi người, không ngờ được miễn thuế năm năm và miễn lao động mười năm, đây thực sự là một niềm vui bất ngờ, nói ra còn phải cảm tạ đám binh lính gây rối, đúng là bọn họ gây rối, khiến Thiên Tử Triệu Trinh quyết định khen thưởng lính không tham gia gây rối, miễn thuế và miễn lao động chính là phần thưởng tạm thời tăng thêm.
- Mọi người xin yên lặng.
Phạm Ninh vẫy tay, mọi người lại yên lặng xuống, hắn tiếp tục nói:
- Bộ phận bồi thường thứ hai chính là bồi thường tuổi quân, căn cứ theo thời gian đi lính của các vị trong quân, một năm bồi thường một quan tiền, Hỏa trưởng trên cơ sở bồi thường tuổi quân một lần tính thêm mười quan tiền, áp ti thêm ba mươi quan, đội trưởng đội phó thêm tám mươi quan, lấy một ví dụ, Trương Tam tòng quân mười lăm năm, vậy bồi thưởng tuổi quân của huynh ấy là mười lăm quan tiền, nhưng năm ngoái huynh ấy được thăng làm hỏa trưởng, thì thêm bồi thường hỏa trưởng mười quan tiền, cuối cùng tiền bồi thường đến tay huynh ấy chính là hai mươi lăm quan tiền.
- Khoản cuối cùng là trợ cấp phúc lợi, mỗi người hai thạch gạo, mọi người cũng không thể tay không trở về nhà, ngoài ra, Lương Quận Vương điện hạ ra một quyết định, cho mỗi nhà mỗi người một chiếc xe lộc kéo, trị giá hai quan tiền, để mọi người có thể dùng chiếc xe nhỏ đẩy tiền gạo về nhà.
Phía dưới lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt hoan hô, binh lính nhốn nháo đứng lên, chạy về hướng đại trướng ghi lại phủ châu xã nhà của mình, phía trước mười sáu đại trướng hàng ngũ dài được xếp rất nhanh.
iền và lương thực có thể lấy ngay bây giờ, nhưng đất thì cho một tờ chỉ dẫn, sau khi hồi hương sẽ do nha môn huyện ban hành. Bản điệp văn này đã được Xu Mật Viện ban hành, đưa đến các châu phủ, do các châu phủ truyền đạt đến các huyện, rồi từ quan điền của các huyện vạch định. Nguyên tắc là đất không rời xã.
Nói cách khác, đất nhất định phải nằm trong xã thuộc địa bàn hộ tịch của binh sĩ ở. Nếu như trong xã không có đất, vậy huyện nha phải tự chiếu giá tiền thị trường bù tiền, do binh sĩ tự mua.
Nếu như trong huyện thực hiện bất công, binh sĩ có thể đến trực tiếp Quân sở giám sát ty để tố cáo, Lưu Sở phụ trách giám sát ty sẽ phái người đi điều tra, một khi điều tra có thực, mũ quan của huyện lệnh hoặc huyện thừa sẽ khó mà giữ được.
Đây là phương án tiếp sau được Vương An Thạch đề xuất. Trên phương diện có kinh nghiệm làm quan địa phương như Vương An Thạch, y cực kỳ chú trọng việc thực hiện. Nếu lần này khâu thực hiện của biến pháp quân vùng biên xảy ra vấn đề, hẳn nó sẽ làm mất thương hiệu, từ đó sẽ làm ảnh hưởng đến biến pháp quân đội trong thời gian tới. Đối với suy nghĩ thực dụng của Vương An Thạch, Phạm Ninh hoàn toàn ủng hộ.
Trong mỗi chiếc lều lớn, trước một chiếc bàn dài có mấy tòng sự ngồi đó, tất cả binh sĩ đều đã được phân loại sửa soạn xong, nên việc sát hạch trở nên vô cùng nhanh chóng.
Trong lều lớn của phủ Ứng Thiên, một tên binh sĩ cầm tấm thẻ bài của mình nộp lên:
- Trương Bình, người xã Ngũ Mã huyện Ninh Lăng.
Một gã tòng sự lập tức tìm thấy số tên của huyện Ninh Lăng, căn cứ theo thứ tự họ tên, rất nhanh tìm thấy Trương Bình, nhưng trong đây có hai người cùng tên, một người xã Bắc Câu, một người xã Ngũ Mã.
Người làm tìm thấy tên, bèn hỏi:
- Nhập ngũ mười bốn năm, quân sĩ bình thường, đúng không!
Binh sĩ gật gật đầu:
- Đúng đó!
Người làm bảo tên binh sĩ ấn một dấu vân tay ở đằng sau sổ tên, lại dùng bút gạch tên của anh ta đi, bỏ miếng lệnh bài lưng vào trong thùng, rồi xuất ra một đơn lĩnh đồ đưa cho người binh sĩ:
- Đất thượng hai mươi mẫu, tiền mười bốn quan, gạo hai thạch, ra kho hàng đằng sau để lĩnh tiền gạo và điền dẫn, người kế tiếp!