Binh lính là thẻ bài sắt, Hỏa trưởng trở lên thì là thẻ bài đồng, quá trình thẩm tra rất nhanh, đội hình dần dần bắt đầu rút ngắn lại.
Đằng sau kho hàng lại náo nhiệt vô cùng, trên bãi đất rộng đỗ đầy từng hàng xe đẩy cũ một bánh, đây là mười nghìn chiếc xe đẩy đơn bánh được họ thu mua lại từ phủ Ứng Thiên, phần lớn là mới tới sáu bảy phần, kết cấu chắc chắn, dùng rất bền. Người có kinh nghiệm đều rất thích dùng loại xe đẩy hơi cũ này, kết hợp các thứ cũng gần đủ rồi, rất lưu loát, dễ dùng hơn so với xe mới.
Trên mỗi chiếc xe đẩy đều để hai túi gạo. Binh sĩ đi lĩnh tiền và điền dẫn, đem điền dẫn cất kỹ, rồi phủ tiền lên trên túi gạo, dùng giấy dầu hoặc vải bạt gói lại. Còn lại chỉ còn là cáo biệt thôi.
Có những binh sĩ sau khi lấy được tiền bèn cùng nhau uống một bữa rượu trong thành, thậm chí còn đến lầu xanh để thỏa mãn nhu cầu. Cũng có không ít binh sĩ vào thành tìm cửa hàng tiền để gửi tiền, hoặc đem gạo bán lại cho hàng lương thực, rồi mua cho vợ con chút vải và đồ ăn.
Nhưng phần lớn binh sĩ đều kết bạn cùng nhau đẩy xe hồi hương.
Trên quan đạo chỗ nào cũng là đám năm đám ba binh sĩ đẩy xe, cảnh tượng trông khá ngoạn mục.
Lúc xế chiều, khi chiếc xe đẩy cuối cùng đi ra khỏi doanh trại, công việc dọn dẹp của những binh lính quá tuổi cũng kết thúc trên từng giai đoạn. Đương nhiên sau đó còn có những vấn đề thực hiện. Chủ yếu là đất đai, quan phủ phải giao đất đủ phần, đặc biệt nhất định phải là đất thượng. Số lượng và chất lượng của đất sẽ trở thành tiêu điểm của việc xuất hiện khiếu nại hay không.
Trong nha môn An Phủ Sứ Ty huyện Tống Thành, Lưu Sở đưa một bức thư cho Phạm Ninh:
- Đây là bức thư mới nhận được vào sáng hôm nay trong hòm mật, sứ quân xem xét đi! Nghe chừng sự việc có chút phiền toái đó.
Hòm mật là một cái thùng sắt lớn đặt ở cửa nha môn quân An Phủ Sứ Ty, dùng để khiếu nại và mách lén. Do có không ít tướng lĩnh cấp thấp đang nhòm ngó vị trí Chỉ Huy Sứ, gần đây số thư mách lén bỗng dưng gia tăng, cơ bản đều nhắm vào Chỉ Huy Sứ, nhưng cũng có kết oán thông thường, tận dụng cơ hội này để trả đũa.
Nhưng bức thư trên tay của Lưu Sở có chút không bình thường. Thường thường thư mách lén phần lớn nói không thành có, nội dung suy đoán chiếm phần nhiều. Nhưng bức thư này lại số liệu rõ ràng, nguồn gốc của mỗi khoản tiền cũng nói rất rõ ràng.
Phạm Ninh nhận qua thư xem qua, lại là tố cáo Chu Thanh doanh trại thứ ba phủ Ứng Thiên, nói tám năm gã lần lượt tham ô quân phí ba vạn năm nghìn quan, mỗi tháng ăn không lương một trăm hai mươi quan, còn có tướng lĩnh và binh sĩ phía dưới kính biếu mỗi tháng tám mươi quan tiền, ngoài ra còn cắt giảm lương binh sĩ, mỗi người mỗi tháng trừ năm trăm văn, chính gã lấy ba trăm đồng. Chỉ riêng một khoản này mỗi tháng đã là một trăm năm mươi quan, cộng lại mỗi tháng ba trăm năm mươi quan tiền. Chu Thanh còn nuôi ở bên ngoài năm tiểu thiếp.
Bức thư này quả thực làm cho người ta thấy ghê người. Sắc mặt Phạm Ninh càng ngày càng u ám, hắn nhớ rất rõ, Chu Thanh tự mình nói lần lượt lấy đi ba trăm năm mươi quan tiền, chênh lệch hẳn một trăm lần, vấn đề nghiêm trọng quá.
Bọn họ mắt nhắm mắt mở thả các tướng lĩnh một con ngựa, nhưng cũng không phải không có nguyên tắc. Điều kiện tiên quyết chính là tướng lĩnh nhất định phải thành thực. Tiếp theo số tiền đồ giao nộp phải phù hợp, không được ít hơn một nửa. Như trường hợp của Chu Thanh, tham ô ba vạn dân và năm nghìn quan quân phí, lại chỉ khai có ba trăm năm mươi quan, thực là quá đáng.
Nếu như trường hợp này cũng có thể vô tội cho qua, vậy người khác thì thế nào? Mọi người đều không phải người ngu, trong lòng đều biết rõ ràng.
Bắt người tham ô mười nghìn quan nộp ra năm nghìn quan, nhưng người tham ô ba mươi nghìn quan thì lại chẳng có chuyện gì, vậy thì cải cách cũng khỏi cần tiếp tục nữa.
- Sứ quân, làm sao bây giờ?
Lưu Sở hỏi.
Phạm Ninh trầm ngâm một lúc nói:
- Buổi tối tổ chức một cuộc họp đặc biệt đi!
Lưu Sở lại cẩn thận nói:
- Không bằng ti chức đi xác minh trước, xem xem tố cáo trên có thật hay không!
- Có thể!
Phạm Ninh gật đầu:
- Nhưng chú ý đừng để đánh cỏ động rừng.
- Ti chức sẽ chú ý!
Vào đêm, trong nghị sự đường An Phủ Sứ Ty, sáu vị quan của Sở Trị Quân sắc mặt nghiêm trọng, cuối cùng Lã Huệ Khanh xem xong thư tố cáo, Phạm Ninh lúc này mới nói:
- Lưu gián ty điều tra thế nào rồi?
Lưu Gián Ty gật đầu:
- Chúng ta tìm ra mười người để thẩm vấn, nội dung thư báo cáo cơ bản là có thật!
Yên lặng một lúc, Phạm Ninh chậm rãi nói:
- Mọi người nói đi, xử lý thế nào?
Triệu Trọng Châm về kinh thành đi giao báo cáo, nơi này Phạm Ninh là người to nhất. Hắn mới mở miệng đã định xuống nhất định phải xử lý, nhưng xử lý như thế nào, do mọi người tự thảo luận ra một phương án tốt nhất.
- Ta cảm thấy không cần phải thương lượng nữa!
Vương An Thạch lạnh lùng nói:
- Một viên Chỉ huy sứ đã tham ô đến ba mươi lăm nghìn lượng, nếu gã thành Đô Chỉ huy sứ, vậy sẽ tham bao nhiêu? Giả sử gã thành tướng quân thì sao? Càng không thể tưởng tượng! Ta đề nghị lập tức bắt giữ, đưa sang Quân Pháp Ty của Xu Mật Viện xử lí.
Vương An Thạch tâm vững như sắt, dựa theo số tiền tham ô của Chu Thanh, đưa sang Quân Pháp Ty Xu Mật Viện, lúc đó chỉ còn một con đường chết thôi.
Phạm Ninh liếc nhìn Đô Chỉ Huy sứ Lý Hàn, dù sao Chu Thanh cũng là cấp dưới của y, y cũng có quyền lên tiếng. Lý Hàn yên lặng một lúc nói:
- Ta cũng đồng ý nghiêm trị, nhưng ta hy vọng có thể cho gã một cơ hội. Nếu như gã đồng ý nhả ra tiền tham ô, vậy việc xử lý của Quân Pháp Ty Xu Mật Viện sẽ suy xét giảm nhẹ, ít nhất có thể giữ mạng cho gã. Ta với ã chả có giao tình gì cả, nhưng gã là người thứ hai nhào tới khi Tưởng Thành Hoa bị bắt.
- Giám sát ty có ý kiến gì không? - Phạm Ninh không tỏ thái độ, ánh mắt chuyển qua Lưu Sở.
Lưu Sở chậm rãi nói:
- Trong thư nói gã nuôi năm tiểu thiếp, ta cảm thấy bắt gã phun ra toàn bộ, hiển nhiên không hề thực tế.
Lý Hàn vội vàng lắc đầu:
- Ta không phải muốn thay gã cởi tội, ý ta là cho gã một cơ hội. Gã có thể lấy ra bao nhiêu đấy là việc của gã, nhưng chí ít gã không được trách móc chúng ta xử lý bất công, chúng ta đối với gã cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
- Vương thông phán cảm thấy thế nào? - Phạm Ninh lại hỏi Vương An Thạch.
Vương An Thạch vẫn lạnh lùng nói:
- Ta vẫn thấy không cần thiết, bản thân tội tham ô quân phí lớn đáng giết, không có bất cứ quan hệ gì với việc gã có chuộc tội hay không."
- Được rồi! Mọi người biểu quyết đi!
Phạm Ninh nhìn thoáng qua năm người nói:
- Hai phương án, đồng ý phương án của Lý Hàn giơ tay.
Lý Hàn, Lưu Sở, Lỗ Xuân Thu cùng nhau giơ tay lên, Lã Huệ Khanh hơi do dự chút, cũng giơ tay lên.
Phạm Ninh lập tức nói:
- Đã bốn phiếu, thảo luận đến đây kết thúc, Lý Hàn phụ trách đàm phán với gã!