Chính Phạm Ninh lại không tỏ thái độ, chỉ là hắn để lại cho Vương An Thạch chút sĩ diện, nhưng mọi người đều biết hắn chắc chắn ủng hộ Lý Hàn.
Trên cương vị chủ quản sương quân Kinh Đông Lộ, cho cấp dưới một cơ hội là việc hắn phải làm.
Trời vừa mới tờ mờ sáng, Phạm Ninh đã tới doanh trại.
Lao doanh thứ nhất đã đề phòng nghiêm ngặt, thi thể của ba tên hộ vệ bị giết bị để trên cáng cứu thương, trên người đắp vải trắng. Lý Hàn đem theo mấy tên lính mới từ trong lao doanh ra, vừa đúng lúc gặp được Phạm Ninh.
Y thấy sắc mặt Phạm Ninh khó coi, trong lòng xấu hổ, liên vội vàng tiến lên hành lễ:
- Ti chức vô dụng, trông coi không nghiêm, để trọng phạm chạy trốn, xin sứ quân nghiêm trị.
- Chuyện này để sau hãy nói.
Phạm Ninh vẫy vẫy tay:
- Ta hiện tại muốn biết là ai đã cứu gã đi, tung tích gã ở đâu?
- Khởi bẩm sứ quân, sự tình xảy ra lúc gần đến canh năm, ba gã hộ vệ bị dao găm giết chết, đều là một nhát chí mạng, cắt đứt yết hầu mà chết. Từ dấu chân trên đất thấy, hung thủ đã đi đến trước mặt bọn họ rồi mới ra tay, điều đó có thể nói lên hộ vệ biết hung thủ, thứ hai, thân phận hung thủ không thấp, ít nhất là từ đội trưởng trở lên, thậm chí là Chỉ huy sứ!
- Vì sao lại khẳng định thân phận không thấp? Phạm Ninh hỏi.
- Rất đơn giản, quy củ hộ vệ rất nghiêm, bất cứ người nào cũng không được lại gần hộ vệ, chỉ có Chỉ huy sứ mới có thể áp chế hộ vệ, hộ vệ nhất thời không dám báo động.
- Điều tra chưa? Có phát hiện đối tượng tình nghi hay không? Phạm Ninh lại truy vấn.
Lý Hàn gật gật đầu.
- Đêm tối qua vừa lúc mưa nhỏ, mặt đất hơi ướt, chúng ta tìm thấy dấu chân. Hai người vượt rào từ mạn bắc của doanh trại đi ra, hẳn là đều chưa quay trở về. Căn cứ theo đó mà loại bỏ, tối qua tướng lĩnh thuộc hàng đội trưởng trở lên không có trong doanh trại tổng cộng bốn người, trong đó đội trưởng hai người, đội phó một người, Chỉ huy sứ một người.
- Trong bốn người này, ai là người có nghi vấn lớn nhất?
- Hẳn là Chỉ huy sứ Vương Xác. Gã có quan hệ mật thiết với Chu Thanh, Trưa qua đã xin nghỉ về nhà, nói là con cái bị bệnh, đến bây giờ vẫn chưa trở về.
Phạm Ninh trầm tư chốc lát nói:
- Ta nhớ rằng Chu Thanh có năm nhà tiểu thiếp trong thành, có điều người giám sát không?
- Ti chức đã sắp xếp cấp dưới đắc lực vào thành để giám sát, một khi có phát hiện, bèn lập tức biết được ngay.
Phạm Ninh ngẫm nghĩ một chút lại nói:
- Còn tên Vương Xác này, bây giờ ngươi lập tức phái người vào trong thành tìm gã, nếu như là do gã ra tay, hẳn là tối qua gã không về nhà.
- Ti chức đã phái người đi dò hỏi, hẳn là rất nhanh sẽ nhận được tin tức.
Lý Hàn vừa dứt lời, chỉ thấy một tên cấp dưới vội vàng chạy đến, quỳ một gối hành lễ:
- Khởi bẩm Đô chỉ huy sứ, ti chức đến phủ Vương Xác dò hỏi, vợ gã nói mấy ngày nay gã đều không về nhà.
- Vậy con gã có bị bệnh không?
- Cũng không!
Nghi vấn về Vương Xác bỗng dưng từ sáu phần tăng lên chín phần, Phạm Ninh ngay đó ra lệnh:
- Đưa ta đến lều lớn của hắn!
Lều lớn của Vương Xác nằm ở phía tây nam của đại doanh. Gã thống soái doanh thứ năm, dưới tay có năm trăm người. Trợ thủ của gã là một ngu hầu, họ Giang. Nghe thấy Đô Chỉ Huy Sứ và An Phủ Sứ đến, liền vội vàng tiến lên hành lễ.
- An Phủ Sứ muốn xem lều lớn của Vương Xác, mời dẫn đường!
- Tuân mệnh, mời sứ quân đi bên này.
Giang ngu hầu dẫn theo Phạm Ninh đến trước một lều nhất định:
- Đây chính là lều cá nhân của Vương chỉ huy sứ.
Phạm Ninh vén màn bước vào trong lều, chỉ thấy trong lều thu dọn rất ngăn nắp sạch sẽ, có một chiếc giường và một chiếc bàn.
- Vương chỉ huy sứ không cho người khác thu dọn cho y, thậm chí cả thân binh cũng không dễ gì vào được lều của y.
Phạm Ninh quay đầu lại nói với Lý Hàn:
- Lục soát triệt để lều của gã, tìm kiếm bất cứ vật nào khả nghi, bao gồm cả thư từ, khế ước thuê mướn, giấy tờ, …
Phạm Ninh hoài nghi Chu Thanh bị Vương Xác giấu đi, xem xem chỗ này có thể tìm thấy manh mối không.
Mấy tên lính lập tức lật hòm đổ tủ bắt đầu tìm kiếm, lúc này, Phạm Ninh lại hỏi Lý Hàn:
- Chu Thanh hẳn là vẫn còn một khoản tiền, ta hoài nghi gã để tiền trong cửa hàng tiền, cũng phải tra cả lều của gã, xem xem có đơn từ để tiền gì không.
- Ti chức đã lục soát qua, chưa phát hiện đơn từ lấy tiền. Theo tính cách của gã, đơn từ sẽ để ở chỗ tiểu thiếp của gã, xong rồi khẩu lệnh tự gã nhớ. Muốn bắt Chu Thanh, vẫn phải nghĩ cách từ chỗ tiểu thiếp của gã.
- Tới nhà gã chưa?
Phạm Ninh đột nhiên hỏi:
- Quê gã ở huyện Cốc Thục đó!
Lý Hàn gật gật đầu:
- Ta đã phái đội trưởng Vương đem theo hai mươi tên cấp dưới tới huyện Cốc Thục. Người mà gã yêu thương nhất là con trưởng của gã Chu Vũ. Nếu như gã chạy trốn, gã nhất định sẽ đem tiền giao cho con trưởng của gã.
Lúc này, một tên binh sĩ cầm mấy phong thư lại đây:
- Khởi bẩm sứ quân, tất cả đều đã lục soát rồi, chỉ tìm thấy ba phong thư này.
Phạm Ninh lật lật thư, rồi không khỏi ngẩn ra:
- Chữ viết này hình như quen lắm ha!
Hắn trầm tư một lát, bỗng nhớ ra, chữ viết trong thư tố cáo Chu Thanh cũng chẳng phải giống đây sao?
Lúc này hắn ra lệnh:
- Lập tức trở về thành, đến An Phủ Sứ Ty Nha.
Phạm Ninh lại nói với Lý Hàn:
- Một khi Vương Xác trở về, lập tức bắt giữ. Ngoài ra, sắp xếp trước chỉ huy sứ tạm thời, quân đội không được loạn.
- Ti chức tuân lệnh!
Phạm Ninh trở mình lên ngựa, mang theo vài tên cấp dưới chạy chậm dọc theo đường cái tiến về hướng cửa doanh trại mà đi.
***
Quả nhiên được xác nhận rồi, bức thư cáo mật kia chính là do Vương Xác viết. Việc này làm mấy người ở đây đều mù mờ hết cả. Vương Xác trước hại Chu Thanh, sau đó lại cứu gã, làm như vậy là vì ý gì?
Suy nghĩ hồi lâu, Phạm Ninh trầm giọng nói:
- Làm như vậy chỉ có một khả năng. Vương Xác cần chặt đứt đường lui của Chu Thanh, để Chu Thanh khăng khăng một mực thay gã làm việc.
- Thay gã làm việc?
Vương An Thạch cường điệu câu nói này.
- Vương Xác là ai, còn cần Chu Thanh thay làm việc?
Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Ta chỉ biết gã là một nhân vật nhỏ, nhưng thế lực sau lưng gã không hề tầm thường.
Đến thư cáo mật cũng cần tự mình động bút, không thể nào là một nhân vật lớn được.
- Là người của Trương Nghiêu Tá!
Lưu Sở thốt ra.
- Vì sao khẳng định như vậy?
Phạm Ninh nhìn Lưu Sở một cách nghi hoặc, hắn cảm giác Lưu Sở như đang có chuyện gì giấu mình.
Lưu Sở áy náy nói:
- Lý tri viện hai ngày trước đưa ta một bức thư, ông ta nói với ta, người của Trương Nghiêu Tá cũng có trong phủ Ứng Thiên.
- Vì sao không sớm nói cho ta biết?
Phạm Ninh nhìn y với vẻ mặt đôi chút bất mãn.
Lưu Sở vẻ ảm đạm, Phạm Ninh nhìn thoáng qua Vương An Thạch, Vương An Thạch lập tức biết ý lui xuống.
- Nói đi! Là chuyện gì xảy ra?
Lưu Sở thở dài:
- Là Lý tri viện bảo ta không nói cho ngài biết.