Phạm Ninh lại nói:
- Chuẩn bị khởi hành tới phủ Ứng Thiên! Ở phủ Ứng Thiên kết hợp diễn tập, một tháng sau vào kinh thao diễn, biến pháp của chúng ta coi như thành công mỹ mãn.
La Lâm thấp giọng nói:
- Có lời đồn rằng chúng ta sẽ trở thành cấm quân, An phủ sứ cảm thấy có khả năng này không?
Phạm Ninh gật đầu:
- Cái này có khả năng, dựa vào sĩ khí và huấn luyện của các ngươi so với cấm quân của phủ Ứng Thiên mạnh hơn rất nhiều, có thể nói là đội quân tinh nhuệ, Thiên tử rất có thể sẽ hài lòng, nhưng bây giờ vẫn chưa thể khẳng định, dù sao liên quan đến một vài vấn đề quy chế.
- Ti chức đã hiểu!
Phạm Ninh cười cười nói:
- Hôm nay mọi người đều vất vả rồi, sẽ chiêu đãi các huynh đệ và để cho mọi người nghỉ ngơi một ngày, ngày mai xuất phát đi phủ Ứng Thiên.
La Lâm yên lặng gật đầu, Phạm Ninh đứng dậy rồi đi.
Sau tết Trung Thu, Phạm Ninh từ phủ Ứng Thiên đi tuần tra các quân doanh lớn. Thời gian đi đường cũng đã tiêu hao hết của hắn một tháng trời, sau khi tuần tra xong điểm cuối cùng quân doanh Lai Châu, hắn cũng nên về phủ Ứng Thiên rồi.
Phạm Ninh vừa ra khỏi quân doanh, Chu Báo cưỡi ngựa như bay, tiến lại cúi người nói:
- Khởi bẩm Chủ nhân, bên châu nha truyền tin đến, nói bên hải cảng có người quen của Người.
Phạm Ninh khẽ giật mình: "Bản thân hôm qua mới đến Lai Châu, sao bên hải cảng lại có người quen?"
Hắn trầm ngâm một lúc liền ra lệnh:
- Đi hải cảng.
Hắn dẫn đầu mọi người đi về phía hải cảng.
Cảng Lai Châu cũng chính là cảng Thanh Đảo ngày nay, là một trong bốn cảng lớn của Đại Tống, chỉ xếp sau cảng Tuyền Châu, cảng Quảng Châu và cảng Minh Châu, chủ yếu buôn bán với nước Cao Ly (Hàn Quốc bây giờ) và nước Nhật Bản, đồng thời cũng là nơi dừng chân của Thủy quân Lai Châu.
Phạm Ninh đến bến cảng, chỉ thấy trên bến cảng có hơn chục chiếc tàu biển vạn thạch (trọng tải 120 tấn), nhưng đó là Phạm Ninh nheo mắt nhìn, hắn nhìn thấy lá cờ của cửa hàng Phạm Thị, đó chính là Cửu Tinh Kỳ do chính tay hắn thiết kế, hơn chục chiếc tàu biển này hóa ra là của cửa hàng tàu biển Phạm Thị.
- A Ninh!
Xa xa mơ hồ có người gọi hắn, thanh âm có chút không rõ ràng, không nghe rõ là tiếng của ai.
Chỉ thấy một người chạy như bay đến, Phạm Ninh hơi ngẩn người: Sao có thể là một nô lệ Côn Luân, đen giống như than, lẽ nào đội tàu đã đi qua châu Phi?
Chỉ chốc lát người da đen đến gần, Phạm Ninh lúc này mới nhận ra y, lập tức không kìm nổi bật cười, Minh Nhân làm thế nào mà lại trở thành đen như vậy?
Hắn cũng bước nhanh về phía trước, gắt gao ôm chầm lấy nhau, cả hai cao hứng cười ha hả. Hai người đã ba năm không gặp nhau, lần cuối gặp là Phạm Ninh đang ở nhà chịu tang năm thứ hai, lúc đó Minh Nhân cùng thê tử và hài nhi từ Tuyền Châu về quê thăm họ hàng.
- Minh Nhân, sao huynh lại ở Lai Châu?
- Kỳ lạ không? Ta từ Trường Kỳ Nhật Bản trở về, vừa hay nghe mấy tên quan viên nha châu nói đệ đang ở Lai Châu.
Minh Nhân thập phần nhiệt tình kéo cánh tay Phạm Ninh:
- Lên thuyền ta cho đệ xem một vật, có lẽ đệ sẽ thích.
- Là cái gì? - Phạm Ninh tò mò hỏi.
Minh Nhân cười bí hiểm:
- Đệ đi theo ta là được!
Con thuyền của Minh Nhân là một chiếc thuyền biển hai vạn thạch (trọng tải 240 tấn), nó được đóng vào năm trước, đã đi qua Nam Dương và Nhật Bản. Phạm Ninh lên thuyền bằng một chiếc thang dây, trên boong thuyền không khí tấp nập bận rộn, hàng chục thủy thủ đang tháo dỡ hàng, hàng hóa của bọn họ chủ yếu là đồ sơn mài, đồ đồng, trân châu vỏ sò biển quý giá, hàng hóa được đóng trong các thùng gỗ lớn, dùng dây thừng từ từ đưa lên trên bến thuyền.
- Cửa hàng của chúng ta ở cảng Lai Châu có ba kho hàng lớn, hàng hóa mua về lần này dễ dàng lưu trữ, không vội đưa ra thị trường.
- Tình hình của cửa hàng thế nào?
Phạm Ninh thuận miệng hỏi, đã gần hai năm hắn không xem báo cáo của cửa hàng.
Trong cửa hàng Phạm Thị, Phạm Ninh, Minh Nhân và Minh Lễ mỗi người chiếm giữ 1 phần, phần còn lại là của Chu gia do Chu Hiếu Lâm con thứ của Chu Nguyên Phủ quản lý. Trải qua mấy năm phát triển cửa hàng đã trở nên lớn mạnh. Hai năm trước cửa hàng có tàu biển lớn đạt trăm chiếc, đứng thứ 5 trong các thương gia buôn bán trên biển tại triều Tống, không biết hiện tại thế nào?
Minh Nhân cười đắc ý:
- Thuyền vạn thạch trên biển của chúng ta đã đạt 130 chiếc, tàu sông nội địa từ trăm thạch đến ba ngàn thạch đã đạt hơn 500 chiếc, mua một bến cảng ở Kinh Khẩu, không chỉ có tàu biển, tàu sông nội địa, kho hàng, bến tàu, còn có….
Phạm Ninh khoát tay cắt ngang lời y:
- Việc đệ muốn hỏi chính là việc buôn bán ở nước ngoài, có thiết lập căn cứ ở nước ngoài không?
- Nước ngoài nhiều quốc gia lắm, phía bắc có Nhật Bản, Triều Tiên, còn có Tô Lộc quốc, Chân Lạp quốc, Trảo Oa quốc (một hòn đảo của Indonexia), vương quốc Tam Phật Tề, Sư Tử quốc cùng Thiên Trúc quốc, Ba Tư quốc v/v… Xa nhất là Đại Thực quốc. Hiện tại cửa hàng ở Nhật Bản, Trảo Oa, Sư Tử quốc đã mua kho và bến tàu, lại nói tiếp, đất ở bên đấy rẻ khiến người ta phát hờn, chỉ một trăm hai trăm lượng bạc là có thể mua đứt một huyện Ngô lớn như cánh đồng vậy, chúng ta ở Trảo Oa quốc và Nhu Phật quốc đã mua trên trăm dặm đất.
Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã đến khoang thuyền của Minh Nhân, Minh Nhân mời Phạm Ninh ngồi, từ trong chiếc rương lớn lấy ra một hộp cỡ quả bóng rổ, đặt nó lên bàn và đẩy về phía Phạm Ninh.
- Đây là cái gì?
- Đệ tự xem đi, đồ rất hiếm lạ đấy.
Phạm Ninh chậm rãi mở hộp ra, hắn lập tức cả kinh nhảy dựng lên, không ngờ trong hộp lại là một trái bí đỏ nặng bảy tám cân và một bắp ngô, Phạm Ninh ánh mắt nhìn thẳng, đồ này chỉ châu Mỹ mới có, Minh Nhân từ đâu mà có?
Minh Nhân thấy hắn có vẻ giật mình thì đắc ý cười nói:
- Ở Trảo Oa quốc trong lúc vô ý đã lấy được, thuyền của chúng ta mỗi lần cập bến ở cảng Trảo Oa, các cư dân hải đảo ngồi độc mộc từ bốn phương tám hướng đến mua nhu phẩm thiết yếu hàng ngày. Một ngày nọ ta vô tình phát hiện hai thứ này ở trên thuyền của anh ta, hình như là lương thực vượt biển của bọn họ, bọn họ đến từ Trảo Oa quốc, hình như được trồng trên đảo nhỏ của bọn họ.
Phạm Ninh quả thực vừa mừng vừa sợ, suy đoán của hắn quả nhiên không sai, dân bản địa trên đảo Thái Bình Dương quả thật đi qua châu Mỹ, lấy giống bí ngô và cây ngô về tự trồng, nhưng triều Tống lại không phát hiện ra, mãi đến thời Minh Thanh thực dân phương Tây trồng cây quy mô lớn ở Nam Dương, vương triều Trung Nguyên mới truyền nhập nông sản chất lượng tốt này.
Lúc trước hắn đặc biệt dặn dò Minh Nhân, y mới để tâm chú ý thu thập lại, nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng có thu hoạch.
- Còn có thứ khác sao?
Phạm Ninh lại hỏi.
- Còn có các thứ khác đệ đã thấy qua rồi, cái gì mà Ba Lạp Lạp, Gia Lạp Ba, vân vân… đều là một số hoa quả Nam Dương, hình như kinh thành cũng có bán.
Ba Lạp Lạp, Gia Lạp Ba chỉ là chuối tiêu và cây dừa, phủ Lưu Cầu có không ít, vận chuyển lượng lớn đến kinh thành, ở kinh thành một số cửa hàng đã bắt đầu bán ra, tuy nhiên giá rất đắt, Phạm Ninh tận mắt chứng kiến, một nải mười quả chuối tiêu giá mười quan tiền tương đương với một xâu tiền một quả, cũng chỉ có nhà giàu mới ăn được.