Phạm Ninh không biết làm sao, chỉ đành đi vào trong phủ Chiêm Sự, dọc đường Chung Nam giới thiệu Đông Cung cho hắn nghe.
- Quan thuộc Đông Cung ngoài Thái Tử thiếu sư, thiếu phó, thiếu bảo, tân khách Thái Tử ra, còn có Chiêm Sự, Đồng Tri Chiêm Sự Viện Sự, Phó Chiêm Sự, Tả Hữu Soái Phủ Sứ, Đồng Tri Tả Hữu Suất Phủ Sự, Tả Hữu Suất Phủ Phó Sứ, Dụ Đức, Tán Thiện Đại Phu, những quan chức này là do cái đại thần cựu huân kiêm nhiệm, ngoài ra phủ Chiêm Sự còn có các quan Thừa Chiêm Sự, Văn Học, Trung Xá, Chính Tự, Thị Chính, Tẩy Mã, Thứ Tử và Tán Độc.
- Còn có quan Tả Hữu Xuân Phường, có Tả Hữu Lệnh Xuân Phường, Thứ Tử, Dự Đức, quán còn có thiết lập đại học sĩ, trợ giáo, hiệu thư, chính tự vân vân.
Phạm Ninh nghe xong đầu choáng váng, không còn sức, bèn khoát tay nói:
- Những quan viên này đều ở đâu rồi?
Chung Nam ngây người đáp:
- Quan phòng của bọn họ đều có, bên trên còn có tấm biển.
- Cái ta nói không phải là phòng, là người, quan viên đang ở nơi đâu?
Khoé miệng của Chung Nam chợt xuýt xoa, suy nghĩ chọn lọc, cẩn thận dè dặt nói:
- Quan viên ở Đông Cung có ba loại, một loại là quan toàn chức, giống Phạm đại nhân và ti chức, một loại là quan ký lộc, chủ yếu là quan chức từ ngũ phẩm trở lên, chủ yếu là đại thần công huân ở nhà nhàn rỗi đảm nhiệm, mỗi tháng nhận được một phần bổng lộc, bọn họ kỳ thực không có quan hệ gì với Đông Cung, quan chức từ ngũ phẩm trở xuống khác gọi là quan khuyết tỉnh.
Phạm Ninh lập tức truy hỏi:
- Cái gì gọi là quan khuyết tỉnh?
- Chính là chỉ có quan chức, không có quan viên, ngay cả kiêm chức cũng không có!
Trong lòng của Phạm Ninh mắng to, mình bị Triệu Trinh lừa rồi, chẳng trách mình được thăng làm quan tòng tam phẩm mà không có ai đố kỵ, thì ra gốc rễ là ở đây, nhậm chức Thái Tử chiêm sự, vui mừng khi người ta gặp họa còn không kịp, ai còn lo lắng ghen ghét chứ.
Phạm Ninh đành chịu, lại hỏi rằng:
- Ngươi không có việc gì nhiều năm như vậy, còn ở đây làm gì?
- Hạ quan thì xem báo, uống trà, luyện thư pháp, kỳ thực tiểu nhân rất thích chức vụ này, tu tâm dưỡng tính, còn có nhiều thời gian luyện chữ.
Trong lòng Phạm Ninh thầm mắng, mình mới hai mươi lăm tuổi, đã bắt đầu tu tâm dưỡng tính sao?
- Quan phòng của ta ở đâu?
Hắn đành hỏi.
- Ở phía trước ạ, hạ quan dẫn người đi qua đó.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên có người hô to:
- Quan viên của Đông Cung đâu rồi? Còn sống không, mau ra đây, Lương Vương điện hạ giá đáo!
Phạm Ninh quả thực không nghĩ Triệu Trọng Châm sẽ đến, hắn vội vàng đi ra ngoài đón. Chung Nam lại càng khẩn trương, hồi hộp đến chuột rút, hôm nay là có chuyện gì xảy ra? Không chỉ có Phạm Ninh tiếng tăm lừng lẫy đến nhậm chức, hiện tại Lương Vương điện hạ cũng tới, nên y khẩn trương bất an đi theo sau.
Trước sảnh của Chiêm Sự phủ có hơn mười người đứng đó, tất cả đều là thị vệ, vây quanh Lương Vương Triệu Trọng Châm tuổi còn trẻ đứng ở giữa, đầu y mang mũ cánh thiện, mặc xích bào hình rồng thêu chỉ vàng, eo thắt đai ngọc, chân đi ủng da, uy phong lẫm liệt.
Phạm Ninh vội vàng tiến lên khom mình thi lễ:
- Vi thần Phạm Ninh tham kiến Lương Vương điện hạ!
Chung Nam đứng ở phía sau, chân như nhũn ra, định quỳ xuống dập đầu.
Triệu Trọng Châm nhìn thấy Đông cung vắng vẻ, hỏi:
- Huyện công, phía trước triều đình vô cùng náo nhiệt, sao nơi đây lại vắng vẻ thế, quan viên đi đâu hết rồi?
- Điện hạ, quan viên của Đông cung đều đang đứng trước mặt người đây.
Phạm Ninh cười khổ một tiếng nói.
Triệu Trọng Châm hít một hơi khí lạnh:
- Hai người các ngươi, Hoàng tổ phụ bảo ta đến Đông cung đọc sách, ta nên làm gì bây giờ?
Phạm Ninh lúc này mới bừng tỉnh, Triệu Trinh cũng không lừa gạt mình, quả thực giao phó Triệu Trọng Châm cho mình.
Hắn quay đầu lại hỏi:
- Chung phủ thừa, nơi đọc sách của Đông cung ở đâu?
Việc này khiến Chung Nam vui mừng đến tim muốn nổ tung, thiên tử tương lai đều đến Đông cung ở thời gian lâu, chẳng lẽ cuối cùng mình cũng có cơ xoay chuyển rồi sao?
Y vội vàng nói:
- Nơi đọc sách là Sùng Văn Quán ở phía sau!
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Điện hạ, vi thần cũng là mới đến Đông cung, cái gì cũng không hiểu, ta cùng đi xem đi!
- Phiền Huyện công rồi!
Chung Nam không thể từ chối trở thành người dẫn đường, y vừa bước, vừa thuật lại một lần những lời vừa giới thiệu chức quan cho Phạm Ninh, rất nhanh, đoàn người đã đến Sùng Văn Quán.
Chung Nam chạy vào thông báo, Phạm Ninh và Triệu Trọng Châm đứng ở một bên hạ giọng nói chuyện, một đám thị vệ đứng ở phía xa, bọn họ đều là người thông minh, biết điều để cho Lương Vương một chút không gian cá nhân.
- Điện hạ, lúc trước không phải đọc sách ở Tư Thiện đường sao? Sao lại đến đến Đông cung?
Phạm Ninh hỏi.
Tư Thiện Đường có thể gọi là Hoằng Văn quán, ở giữa Đông cung và Đại Khánh cung, là nơi con cháu hoàng tộc đọc sách, Triệu Trinh chính là phát hiện thiên phú Triệu Trọng châm ở nơi này.
Triệu Trọng Châm lắc đầu:
- Ta cũng không biết, dù sao Hoàng tổ phụ an bài ta đi nơi nào, ta liền đi nơi đó.
- Có đi thăm cha mẹ một chút hay không?
Triệu Trọng Châm vẫn lắc đầu:
- Hoàng tổ phụ vẫn không cho phép ta xuất cung, chiều ngày hôm qua mẫu thân đến thăm ta, bảo ta khiêm tốn ẩn nhẫn, chịu khó đọc sách, có gì không hiểu thì xin thỉnh giáo thúc phụ.
Trong lòng Phạm Ninh cảm thán, so sánh nếu, Cao Thao Thao so với trượng phu của nàng Triệu Tông Thực thì thông minh hơn nhiều lắm, biết ở lúc mấu chốt nhắc nhở đứa con phải ẩn nhẫn khiêm tốn, cũng biết phải dựa vào Phạm Ninh y mới có thể đăng cơ.
- Đúng rồi, mẫu thân rất cảm kích thúc nhìn thấu thích khách ở phủ Ứng Thiên, mẫu thân hỏi thúc có yêu cầu cá nhân gì không?
Tim Phạm Ninh đập hẫng một nhịp, lời này có ý tứ gì? Cái gì gọi là yêu cầu cá nhân.
Đương nhiên, ý của Cao Thao Thao là ý tốt, mình không thể nghĩ sai, Phạm Ninh ngẫm nghĩ một chút cười nói:
- Thê tử của ta là nữ nhi của Âu Dương Tu, Âu Dương Tu vẫn không thể tiếp nhận ta đây là con rể, trừ phi cho nữ nhi của ông ấy một danh hiệu cáo mệnh.
Triệu Trọng Châm cũng mỉm cười:
- Đây là vấn đề nhỏ, ta sẽ nói với Hoàng tổ phụ một câu.
Lúc này, trong Sùng Văn Quán có một đám quan viên đi ra, cùng tiến lên trước hành lễ:
- Tham kiến Lương Vương điện hạ!
Buổi chiều cùng ngày, thiên tử Triệu Trinh truyền đạt mệnh lệnh sắc phòng, lệnh cho Lương Vương Triệu Trọng Châm đọc sách ở Sùng Văn Quán Đông cung, ban thưởng cung nữ, thái giám ba trăm người, lại lệnh Long Đồ Các Đại học sĩ Hàn Chí mỗi ngày dạy Lương Vương đọc sách, trách nhiệm Thái Tử chiêm sự giao cho Phạm Ninh chiếu cố Triệu Trọng Châm tu học ở Đông cung.
Trong Cự Lộc vương phủ, Triệu Tông Thực cố nén bất mãn trong lòng, kiên nhẫn nghe lời khuyên của Chu Nguyên Phong, đây cũng là xem xét đến Chu Nguyên Phong mấy năm nay đã giúp mình về mặt tài chính, nếu đổi một người khác, e rằng y đã sớm trở mặt rồi.
Chu Nguyên Phong nhìn sắc mặt của Triệu Tông Thực càng ngày càng âm trầm, trong lòng thở dài, ông cũng không muốn khuyên nữa rồi, cũng không phải đứa nhỏ ba tuổi, khuyên đến điểm là dừng thôi.