Phạm Ninh cũng không hy vọng ông ta giới thiệu phụ tá cho mình, thản nhiên cười nói:
- Phụ tá thì có đấy, đang giao thiệp vài việc bên phủ ỨNg Thiên, rất nhanh sẽ tới kinh thành, mặt khác, ta còn tính toán điều ái tướng thủ hạ mà Hàn công yêu thích, tên Thái Xác vào phủ Chiêm Sự.
Hàn Giáng nao nao:
- Phạm chiêm sự làm sao biết y?
- Lý Đại Thọ đề cử với ta, quan hệ cá nhân của bọn họ tốt lắm.
Hàn Giáng chậm rãi gật đầu nói:
- Thái Xác là một nhân tài, phụ thân Thái Hoàng Thường là thư sinh điển hình, bị người buộc tội đã đánh mất chức Huyện lệnh, người một nhà ở Trần Châu liền không có cơm ăn, toàn bộ nhờ thê tử giặt quần áo cho người ta để sống qua ngày, cũng không có người cùng tộc nào giúp đỡ bọn họ, mãi đến khi Thái Xác thi đậu tiến sĩ, cưới một nữ nhi của một hộ lớn ở Trần Châu làm vợ, người một nhà mới bước ra từ đói khổ lạnh lẽo, không dễ dàng gì!
Hàn Giáng kỳ thật đang ám chỉ với Phạm Ninh, Thái Xác và Thái gia ở Tuyền Châu không có giao tình gì, muốn thông qua trọng dụng phương thức Thái Xác lôi kéo quan hệ của Thái gia Tuyền Châu, kỳ thật không có ý nghĩa gì.
Phạm Ninh đương nhiên nghe hiểu ngụ ý của Hàn Giáng, hắn cũng rất đau đầu, góc độ suy xét vấn đề của con cháu quý tộc chính là không giống bình thường, lại nghĩ mình mượn lực Thái gia, tuy nhiên điều này cũng nhắc nhở Phạm Ninh, vì cân bằng để đạt được mục đích, Thái gia cũng có thể vào Đông cung, phe phái phía nam cũng có thể có quyền lên tiếng.
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Thái Xác là người Hàn tướng công yêu thích, cho nên phải trưng cầu ý kiến Hàn công! Nếu Hàn công luyến tiếc không buông y, ta đây cũng chỉ có thể đứng nhìn thôi.
- Đâu có! Chiêm sự coi trọng y, là phúc khí của y, chỉ có điều mười cái tên đã đầy, điều y về thế nào đây?
- Vốn dĩ Tả Hữu Xuân Phường Phường thừa Lý Ứng và Trương Nguyên khá lười nhác, ta tính toán để Lại bộ điều bọn họ đi, cho Thái Xác chiếm một suất.
- Chính là người buôn bán trong giờ lên triều đó à?
- Danh tiếng vang xa quá rồi!
Phạm Ninh thở dài một tiếng nói:
- Người này nếu say mê việc buôn bán, ta tính toán để y tự mình từ chức, Đông cung gánh không nổi mặt này, Trương Nguyên bắt đầu cũng xin phép đủ kiểu rồi, lần trước nói là thê tử sinh con, xin nghỉ phép mười ngày, sau ta mới phát hiện, y đã dùng cớ xin phép này mười mấy lần rồi, người này nghe nói Lương Vương vào Đông cung, lập tức chạy tới, liều mạng tìm các loại cơ hội tiếp cận Lương Vương, người như thế chỉ có thể đẩy đi cho sớm.
Ánh mắt Hàn Giáng sáng lên:
- Đã có hai chỗ, Phạm Chiêm sự có thể để cho ta một người hay không?
- Không biết Hàn công tính toán đề cử ai?
- Ta phát hiện người trẻ tuổi tài cao, đương nhiệm Huyện lệnh huyện Thương Lạc, tiến sĩ năm Gia Hữu thứ hai, cháu họ cùng tộc trúng Trạng Nguyên kỳ thi, y khinh thường lại về nhà thi lại, năm Gia Hữu thứ tư thi đậu hạng thứ năm bảng Giáp, đến bây giờ vẫn chưa có chuyển chính thức quan ở kinh thành, cơ hội này có thể cho y hay không?
Phạm Ninh đảo mắt, lập tức kịp phản ứng:
- Người Hàn công nói chẳng lẽ là họ Chương?
Hàn Giáng cười to:
- Họ Chương này cũng danh tiếng vang xa đấy chứ!
Hàn Giáng vừa rời đi, Phạm Ninh liền tìm Chương Nam rồi nói với y:
- Hai bên Xuân Phường kia cần người pha trà, người sắp xếp Vương Hỉ qua đó, ở đây ta tìm người khác.
Chung Nam sắc mặt trắng bệch, lắp bắp nói:
- Đại nhân cảm thấy cậu ta không được sao?
Phạm Ninh hung hăng trừng mắt nhìn Chung Nam một cái, còn tiếp tục dông dài nữa, chắc ngay cả mình gã cũng sẽ thay luôn nhỉ, còn cần mình giải thích cho gã sao?
Chung Nam lập tức ý thức được mình nói sai, vội vàng sửa lại:
- Ta lập tức đi sắp xếp ngay!
- Còn nữa!
Phạm Ninh lại gọi y, dặn dò:
- Bên phía Thái tử tân khách Hàn công phải đối đãi thật tốt hoàn toàn giống như ta, không cho phép có chút bạc đãi nào.
- Tiểu nhân đã hiểu, tuyệt đối sẽ không có bên khinh bên trọng.
Y thi lễ, rồi vội vàng đi mất, lúc này trà đồng Vương Hỉ ở bên ngoài cửa nói:
- Vừa rồi có hoạn quan đến truyền lời, nói thiên tử triệu kiến, ta thấy quan nhân đang bận việc nên không quấy rầy.
Phạm Ninh lập tức nổi nóng, hắn thay đổi chủ ý, ngay tức khắc để cho trà đồng cuốn xéo, không cho phép ở lại Đông Cung nữa.
Hắn vội đứng dậy, hướng về phía Tử Vi Điện mà đi.
Hắn ở ngoài ngự thư phòng đợi một chốc, một gã hoạn quan đi ra:
- Phạm chiêm sự, thiên tử cho gọi ngươi vào.
Phạm Ninh sửa sang lại áo mũ một chút, tiến nhanh vào ngự thư phòng, chỉ thấy thiên tử vẻ mặt mỏi mệt, ngồi trước ngự án thưởng thức một chén trà sâm.
Phạm Ninh tiến lên thi lễ nói:
- Vi thần tham kiến bệ hạ!
- Phạm ái khanh miễn lễ, bình thân.
- Tạ ơn bệ hạ!
Phạm Ninh đứng nghiêm chỉnh một bên, Triệu Trinh nhìn hắn ôn hòa cười hỏi:
- Nghe Lương Vương nói, ngươi và cha vợ Âu Dương Tu quan hệ không tốt?
Phạm Ninh cười khổ một tiếng:
- Chuyện nhà của thần, khiến bệ hạ nhọc lòng bận tâm rồi.
Triệu Trinh cười ha hả:
- Kỳ thật ta rất có hứng thú, đột nhiên suy nghĩ thay đổi, có thể làm lòng trẫm tốt lên, không ngại nói cho trẫm một chút?
Phạm Ninh ngẫm nghĩ một lát liền nói từ thuở thiếu niên hắn tiến kinh nhậm chức không lâu đã quen biết Âu Dương Thiến.
Triệu Trinh cười to:
- Trẫm còn nhớ rõ đấy, vì ông nội ngươi mới tiến kinh, trẫm còn ban thưởng cho ngươi một chiếc vòng tay, không nghĩ khi đó ngươi đã thích con gái của Âu Dương Tu rồi?
- Chiếc vòng tay bệ hạ ban cho, vi thần vẫn giữ gìn đến bây giờ.
Tâm tình Triệu Trinh rất tốt, gật đầu nói:
- Nói tiếp, sau khi Âu Dương Tu biết thì tỏ thái độ như thế nào?
Phạm Ninh một lòng chiếu cố Âu Dương Thiến, sau lại thông qua mua chuộc được vợ sau của Âu Dương Tu, thì ông ấy mới bị bức bách mà đồng ý gả con gái cho, sau đó lại đưa ra một số điều kiện.
Cuối cùng nói:
- Kỳ thật vi thần biết thể diện Âu Dương tiền bối không bỏ xuống được, không thể chấp nhận được sự thật nữ nhi làm thiếp, nhưng vi thần tự vấn trong lòng, từ trước tới giờ thần đều muốn Âu Dương Thiến làm chính thất, kỳ thật vi thần còn có một tiểu thiếp khác, nàng ta mới thực sự là tiểu thiếp, còn Âu Dương Thiến có một địa vị hoàn toàn khác. Vi thần hy vọng Âu Dương tiền bối có thể hiểu được điều này, danh phận không quan trọng, quan trọng nhất là con gái được hạnh phúc.
Triệu Trinh chậm rãi gật đầu:
- Danh phận quan trọng, hạnh phúc cũng quan trọng, như vậy đi! Lần này ngoại lệ trẫm sẽ giúp ngươi một lần, hy vọng ngươi và cha vợ có thể bắt tay làm hòa.
Phạm Ninh quỳ xuống tạ ơn:
- Ân đức của bệ hạ vi thần không thể báo đáp, vi thần chỉ có thể hết lòng lo lắng phụ tá Lương Vương điện hạ.
- Trẫm cũng đặc biệt quan tâm lo lắng cho Đông cung!
Triệu Trinh lại hỏi:
- Đông cung hiện tại mọi việc tiến triển như thế nào?
- Hồi bẩm bệ hạ, dáng vẻ của Đông cung bước đầu đã hoàn thành sơ bộ, Lương Vương thái tử đọc sách ở Sùng Văn Quán, tất cả đều phát triển ổn định.