Triệu Trinh lắc đầu:
- Hiện tại nó mới học sách, vẫn có chút chậm trễ, tinh lực của trẫm đã không còn nhiều như trước, chỉ phê duyệt mấy tấu chương mà đã mệt mỏi vạn phần, uống bao nhiêu thuốc bổ cũng vô dụng, trẫm định đem một số chính vụ thứ yếu đến Đông cung, để cho Lương Vương có thêm công việc, thay trẫm giải phiền, Đông Cung có sự giúp đỡ của Phạm ái khanh và Hàn ái khanh, hai khanh phải phụ tá Lương Vương nhiều hơn, giúp nó mau chóng trưởng thành.
- Vi thần nhất định tận tâm tận lực phò tá Lương Vương điện hạ.
- Này, Phạm ái khanh đối với cái khung cơ bản của Đông cung còn có đề nghị gì tốt không? - Triệu Trinh lại cười hỏi.
Phạm Ninh vẫn trầm tư chốc lát nói:
- Vi thần thật ra có một đề nghị, mỗi ngày có thể để một lão tướng công đến Đông cung giảng giải cho thái tử, những sự việc triều chính quyết nghị tại sao phải làm ra như vậy, tướng công không can thiệp vào sự vụ của Đông cung, nhưng người đó phải dựa theo chính trị mà giảng dạy cho thái tử.
Triệu Trinh cười cười nói:
- Đ ể cho Tri Chính đường nhúng tay vào Đông cung trẫm thấy không ổn, Lương Vương không cần tướng quốc đến dạy bảo, nếu không ta đã dẫn nó đi tham dự nghị sự ở Tri Chính đường rồi, trẫm suy xét rất lâu, quyết định thăng cho Văn Ngạn Bác làm Thiếu phó cho Thái tử, nhờ ông ấy, Hàn ái khanh, Phạm ái khanh, ba người các ngươi sẽ nghị sự cho Đông cung. Ngoại trừ chính vụ trọng đại của quân của nước, việc bổ nhiệm và miễn nhiệm tam phẩm trở lên, còn lại tất cả đều chuyển tới Đông cung, do ba người cùng nhau phò tá Lương Vương phê duyệt tấu chương.
- Vi thần tuân chỉ.
Buổi chiều trong cung truyền đến thánh chỉ, chính thức đổi tên Lương Vương Triệu Trọng Châm là Triệu Húc, sắc phong làm Hoàng tự - về một nghĩa nào đó chính là Hoàng thái tử hay Hoàng thái tôn. Nhưng có điểm khác biệt, hoàng tự chỉ là một danh hiệu có thể hạ chỉ sắc phong, cũng có thể hạ chỉ phế truất.
Mà Hoàng thái tử hay là Hoàng thái tôn là việc trọng đại của quốc gia, không thể sắc phong, mà nhất định phải sắc lập, phải cử hành nghi lễ long trọng lập người kế vị, một khi xác định thì không dễ dàng thay đổi.
Có thể lý giải như vậy, hoàng tự chính là Hoàng thái tôn nhưng không có nghi thức, là thân phận thái tử được dành trước.
Triệu Trinh sắc phong như vậy cũng là có nỗi khổ trong lòng, Hoàng gia có quy củ là không thể lập thái tử sớm, nhất định phải đến thời điểm cuối cùng mới được xác định người thừa kế, nhưng tinh lực và thể lực của Triệu Trinh đã không thể chống đỡ được sự vận hành của triều chính, ông không thể không ủy quyền cho Lương Vương, nhưng ủy quyền cho Lương vương lại danh không chính, ngôn không thuận, cho nên ông mới dùng phong hiệu hoàng tự này.
Quy củ của Hoàng tộc Triệu thị này quả thật là làm hỏng rất nhiều đại sự, ví như Tống Triết Tông băng hà, ông vốn không có ý chỉ định người thừa kế, cuối cùng Thái hậu không để ý sự phản đối của quần thần mà cứ khư khư cố chấp lấy một vị hoàng tử ôn hòa nhu thuận làm hoàng đế, đó là Tống Huy Tông của đất nước Bắc Tống.
Chỉ có Tống Anh Tông trong lịch sử phá vỡ cái quy củ này, ông ta đăng cơ liền sắc phong đứa con trai cả Triệu Trọng làm Thái Tử, nguyên nhân rất đơn giản, chính ông đã chịu đủ sự thống khổ của việc Tống Nhân Tông một mực không chịu sắc lập thái tử.
Triệu Trinh sau đó lại hạ chỉ, phong Văn Ngạn Bác đảm nhiệm chức vụ Thiếu Phó Thái Tử, cùng tân khách của Thái Tử là Hàn Giáng, chiêm sự Phạm Ninh cùng nhau tạo thành Đông cung nghị sự, phò tá Hoàng tự Triệu Húc xử lý chính vụ triều đình.
Ngô huyện, tại trấn Mộc Đổ, Phạm Thiết Ngưu nhận được một bọc vải từ kinh thành đưa tới, đây là thứ mà cháu họ Phạm Ninh phái người từ kinh thành đưa tới, bên trong gồm hai hộp gỗ, trong hộp gỗ có một ít hạt giống mà y chưa bao giờ thấy qua.
Đồng thời còn mang tới một phong thư, trong thư Phạm Ninh luôn dặn dò y trồng tốt loại hạt giống này, đầu xuân năm sau thì gieo trồng, hai thứ này đều là hai giống cây độc nhất vô nhị trong thiên hạ.
Trong lòng Phạm Thiết Ngưu có chút sợ hãi, thứ quan trọng như vậy sao lại gửi cho mình.
- Thiết Ngưu, hôm nay chàng sao vậy?
Thê tử Lục thị nhìn trượng phu hôm nay có vẻ kinh hãi mất hồn mất vía, liền tới hỏi.
Phạm Thiết Ngưu mặt mày nhăn nhó:
- A Ninh gửi cho ta một ít hạt giống để trồng, bảo ta đầu xuân sang năm thử trồng, nói là độc nhất vô nhị trong thiên hạ, trong thâm tâm ta thật sự sợ, chẳng may làm hỏng chuyện thì làm sao đây?
Lục thị mỉm cười:
- Chàng trồng lương thực đều có tiếng tăm lừng lẫy khắp mười dặm tám hướng, ngay cả chàng trồng mà còn hỏng ai có thể trồng tốt, A Ninh đúng là tín nhiệm chàng mới đem hạt giống gửi cho chàng, xem chàng lo lắng như vậy, không phải là hạt giống bị hỏng rồi chứ?
- Không có, ta nhìn kĩ hạt giống rồi, được bảo quản không tồi, phẩm chất rất tốt, cũng khô ráo, rất tốt.
- Vậy thì tốt quá rồi! Chàng để lại ở nhà kho hạt giống, thiếp và chàng cùng nhau bảo quản loại mạch này, loại lúa này, đầu xuân sang năm liền trồng, theo phương pháp mà a Ninh dạy chàng phải không?
- Một loại tên là cây ngô, gần giống cây tắc cốc, còn có một loại tên là bí đỏ, cùng với bí đao cũng giống nhau.
Tắc cốc chính là cao lương, vùng Giang Nam có ít, Phạm Thiết Ngưu từng trồng qua cũng tương đối dễ dàng, về phần bí đao, mỗi nhà trước sân đều đã trồng rồi, Phạm Thiết Ngưu trồng dưa càng không thành vấn đề.
- Thiết Ngưu, chàng đừng nói lời lo lắng,.. trước hết dùng chúng trồng ở sau mảnh đất kia vài mẫu thử, mùa đông đem phân bón lót cho đủ, và sang năm đầu xuân thì bắt đầu gieo trồng, ta đoán chừng, ở phía A Ninh còn lưu lại một ít hạt giống, cháu nó cho chàng trồng ở phía Nam để thử nghiệm, chắc chắn phương bắc cũng có thử nghiệm! Chàng không cần quá lo lắng.
Thê tử mở ra nút thắt trong lòng khiến Phạm Thiết Ngưu có một chút hy vọng, nghĩ lại cũng có thể, làm nông hai mươi năm rồi, nếu như ngay cả y cũng trồng không nổi, thì thật không có mấy người có thể trồng tốt hơn y, y một lòng yên tâm, gật gật đầu cười nói:
- Trước tiên cất kỹ hạt giống này, đúng rồi, hôm nay ta muốn đi Trường Châu huyện một chuyến, nghe nói Tô tri huyện thăng quan rồi, ta muốn đi chúc mừng một chút.
- Vậy chàng phải đổi một bộ quần áo khác, dù gì chàng cũng là viên ngoại rồi, cả ngày mặc áo đuôi ngắn không sợ người khác chê cười sao?
Chỉ có mấy năm trước Phạm Thiết Ngưu vào kinh tham gia hôn lễ của cháu trai mới mặc một thân áo dài, còn bình thường y luôn thích mặc một bộ áo đuôi ngắn vải xanh, mặc quần có đũng quần rộng, thắt đai vải, chân mang giày vải, xuống ruộng liền để chân trần, trông không khác gì lão nông dân.
Phạm Thiết Ngưu cười ha hả, trở về phòng thay quần áo, gặp tri huyện phải giữ thể diện, đạo lý này y đã hiểu.
Tô Lượng cũng đã trải qua từ Thiên đường đến Địa ngục, y bỗng nhiên nhận được tin điều y đảm nhiệm Đông cung tả thứ tử, lúc ấy y giống như bị sét đánh ngang tai, cả người đều ngây dại, mặc dù là thăng lên một bậc, nhưng đó là Đông cung đó! Đông cung được gọi với cái tên viện dưỡng lão của quan viên.