Phản ứng đầu tiên của Tô Lượng là Phạm Ninh rớt đài rồi, tất cả các quan viên liên quan đến hắn đều bị liên lụy, đương nhiên bao gồm chính y, nhưng y có điều nghĩ không thông, cho dù bị giáng chức, thì cũng giáng cấp bậc mới đúng, sao lại còn thăng lên một bậc?
Suốt đêm, Tô Lượng trằn trọc không ngủ được. Vào ngày hôm sau, y nhận được một lá thư nhanh từ Phạm Ninh. Đây giống như một giấc mơ, y được điều đến Đông cung để trở thành thành viên đầu tiên trong tổ chức của Thái tử!
Tô Lượng vui mừng khôn xiết, chuẩn bị giao lại chức tri phủ xong liền lên kinh thành, cây muốn yên mà gió chẳng lành, mặc dù Tô Lượng muốn rời khỏi một cách âm thầm, nhưng tin y được thăng chức đã nhanh chóng được lan truyền khắp Bình Giang Phủ, người đến chúc mừng y nối liền không dứt, khiến Tô Lượng vô cùng phiền não, y đành phải dời lại hai ngày nữa, sắp xếp ổn thỏa những đạo lý đối nhân xử thế xong rồi mới xuất phát.
Phạm Thiết Ngưu đuổi tới huyện Trường Châu, vừa kịp lúc gặp Tô Lượng đang ở bến tàu chuẩn bị lên thuyền vào kinh, hàng chục hương thân và quan viên đến bến tàu để tiễn đưa, Phạm Thiết Ngưu hơi do dự, ta có nên tiến đến đó hay không?
Lúc này, Tô Lượng bỗng nhiên nhìn thấy Phạm Thiết Ngưu, y lập tức nhớ ra y còn có chuyện quan trọng chưa nói với ông ấy, Phạm Ninh đã gửi gắm cả gia đình cho ta, ta lại bận đến mức hồ đồ cả rồi, chưa sắp xếp ổn thoả mà đã rời đi.
Tô Lượng thầm mắng mình hồ đồ, y lập tức nói với Dương Húc huyện thừa vừa mới nhậm chức rằng:
- Dương huyện thừa, có việc ta quên nói với ngươi rồi.
Dương Húc là tiến sĩ năm Gia Hữu thứ tư, trước đó hai năm làm thư ký của Tiết độ phủ chưởng, sau đó được cha vợ nhờ người lo lót tiền, chuyển công tác làm huyện thừa Trường Châu, tuy không được điều chức làm quan kinh thành, nhưng ít ra có quyền hành, hơn nữa lại hay có chiến tích, nên y có hi vọng được điều làm quan kinh thành.
Dương Húc vội vàng nói:
- Huyện quân còn có chuyện gì cần dặn dò không?
- Ngươi đi theo ta!
Tô Lượng dẫn Dương Húc đến trước mặt Phạm Thiết Ngưu, Tô Lượng cười nói:
- Phạm tam thúc, sao thúc cũng tới đây vậy?
Phạm Thiết Ngưu hơi ngượng ngùng nói:
- Lưu viện chủ nói, Tiểu Tô thăng chức cao rồi, ta đặc biệt đến đây chúc mừng.
Dương Húc nhếch khóe miệng một cái, vị đại thúc nông dân này không ngờ lại gọi huyện quân là Tiểu Tô, ông ta là ai vậy nhỉ? Mà nghe nói tới họ Phạm, Dương Húc không dám xem thường, hiện Phạm thị là gia tộc lớn nhất Bình Giang Phủ, trước có Phạm Trọng Yêm, sau lại có Phạm Ninh.
Tô Lượng tươi cười rạng rỡ:
- Tam thúc còn đặc biệt tới đây, để ta giới thiệu cho tam thúc, đây là Dương huyện thừa vừa mới nhậm chức ở huyện Trường Châu, sau này có khó khăn gì thì cứ việc tìm Dương huyện thừa.
Phạm Thiết Ngưu hú hồn, hóa ra là Huyện thừa, ông vội vàng quỳ xuống, Tô Lượng kéo ông lại:
- Tam thúc, thúc là bề trên, ngàn vạn lần xin đừng hành đại lễ.
Dương Húc có chút tỉnh ngộ, vị lão nông dân này dường như có bối cảnh:
- Huyện quân, vị viên ngoại này là…
Tô Lượng giới thiệu với ông:
- Đây chính là tam thúc của Phạm chiêm sự, là đại viên ngoại của trấn Mộc Đổ, Phạm gia có chuyện gì, kính xin Dương huyện thừa chiếu cố nhiều hơn.
Tô Lượng kéo Phạm Thiết Ngưu qua một bên, nói khẽ:
- Cha vợ của Dương huyện thừa này là Phan gia kinh thành, Phan gia và A Ninh quan hệ khá tốt, về sau tam thúc có khó khăn gì, cứ việc tìm y giúp đỡ, những người khác tạm thời đừng tìm.
Phạm Thiết Ngưu gật đầu.
- Ta biết rồi!
Dương Húc bất ngờ nhận ra, hóa ra vị đại thúc nông dân trung niên này là tam thúc của Phạm Ninh, xem bộ dạng là tam thúc ruột, mối quan hệ này ta phải cố gắng giữ chặt đây! Ta có được điều chức hay không, rất có thể mấu chốt nằm ở chỗ Phạm Ninh.
Y vội vàng cười nói:
- Hóa ra là Phạm viên ngoại, hai ngày nữa đúng lúc ta muốn đi Mộc Đổ trấn có chút việc, đến lúc đó sẽ làm phiền chút đến Phạm viên ngoại.
- Hoan nghênh Dương huyện thừa đến hàn xá làm khách bất cứ lúc nào.
Tô Lượng thấy Dương Húc y đã hiểu ý, việc nhà đã giải quyết xong rồi, y áy náy nói với Phạm Thiết Ngưu:
- Tam thúc, thật ngại quá, cháu phải lên đường đây, nếu không là lỡ việc mất.
- Vậy cháu tranh thủ lên đường đi! Mặc kệ ta, sau này có thời gian vào kinh thành, ta sẽ đến thăm cháu.
- Cháu đi đây!
Tô Lượng lên thuyền vẫy tay từ biệt mọi người, dưới sự chúc phúc của đám đông trên bến tàu, Tô Lượng cũng đã vào kinh thành.
Hai ngày này Phạm Ninh bận đến quay cuồng, Văn Ngạn Bác đang trên đường từ Lạc Dương vào kinh thành, mấy hôm nay Phạm Ninh và Hàn Giáng thảo luận tại Tri Sự Đường về vấn đề quy trình, đại bộ phận quy định đã bàn bạc xong, nhưng có một số vấn đề mấu chốt lại chưa thống nhất được ý kiến, Tri Chính Đường đã phê chuẩn ý kiến của Lương Vương, nhưng quyền lực nghị sự của Đông Cung định giới như thế nào, hai bên vẫn đang thảo luận.
Lúc chạng vạng tối, Phạm Ninh và Hàn Giáng đi ra khỏi Đông cung, Phạm Ninh chậm rãi nói:
- Ta cảm thấy hay là đợi công văn đến rồi cùng tri phủ thảo luận, chuyện này cần phải có công văn đi đầu, chúng ta không ép được Tri Chính Đường.
Hàn Giáng khẽ cười nói:
- Một Đông cung chiêm sự, một Thái Tử tân khách, trong mắt của bọn cáo già ở Tri Chính Đường kia, chúng ta quả thật còn khá non, đối phó với đao lâu năm, cần phải có đá mài cũ, vậy thì đợi Văn tướng công trở về đi!
- Mặt khác, hoàng tự nói mấy ngày này bài tập quá nhiều, lão Hàn nói một tiếng với Hàn Đại học sĩ được không, hiện tại hoàng tự chủ yếu đang học cách xử lý chính vụ, còn kinh văn thì học giảm nhẹ lại một chút!
Hàn Giáng cười ha hả:
- Ông già này không trêu được đâu, vừa cứng nhắc vừa cố chấp, nếu ta đi khuyên lão, chắc chắn sẽ bị mắng đến mất hết cả mặt, trừ phi không cho lão dạy Lương Vương, nếu không không ai có thể khuyên được lão, ta cũng khuyên ngươi không nên đi để chuốc lấy cái khổ!
Phạm Ninh lắc đầu, chuyện này hắn quả thật cũng không có cách nào, thiên tử muốn cho Lương Vương làm chủ quản, nhưng lại muốn cho y học tập, hai cái này rất khó để cân bằng, làm giáo sư, đương nhiên là sẽ tìm mọi cách để truyền đạt tri thức cho hoàng tự, lão sẽ không quan tâm ngươi có thời gian xử lý chính vụ hay không, xem ra, cũng chỉ đành để Lương Vương tự tìm cách khắc phục vậy.
Hai người rời khỏi hoàng cung, tự lên xe ngựa của mình, về phủ của mình.
Thiên tử tuyên bố thành lập đông cung nghị sự đã được ba ngày rồi, Phạm Ninh vẫn chưa làm rõ đầu đuôi ngọn ngành, đây suy cho cùng là lần đầu tiên, mọi người đều không có kinh nghiệm, Triệu Trinh chỉ lo việc tuyên bố, sự tình phía sau ông ấy không quan tâm, phải biết rằng Tri Chính Đường không muốn bị Đông cung tước quyền, cho nên trong chuyện này đều có điểm mâu thuẫn, ngay cả Hàn Kỳ cũng không hài lòng cho lắm với sự sắp xếp này.
Quyền lực của Đại Tống bao gồm quân quyền và tướng quyền, thiên tử đem một bộ phận quân quyền trao quyền cho Đông cung ở cấp dưới, nhưng Lương Vương còn trẻ, chủ yếu vẫn là Đông cung nghị sự quyết định mọi việc, như vậy Đông cung nghị sự thuộc quân quyền hay tướng quyền?