Nàng thật sự rất sợ chồng bị kích động, làm chuyện ngu xuẩn huỷ diệt con trai, Phạm Ninh nói rất rõ cho nàng biết, Trương Nghiêu Tá cũng chưa chết tâm, lão vẫn đang đợi cơ hội liều chết đánh cược một lần sau cùng.
Cao Thao Thao rất rõ, nếu như bị Trương Nghiêu Tá nắm được nhược điểm của chồng, vẫn rất có thể lật ngược tình thế, chuyện này là hậu quả mà nàng hoàn toàn không muốn nhìn thấy.
Trưa ngày hôm nay, bắt đầu sống trong phòng của Trung Đình, hầu gái dẫn theo một tên gia tướng vào:
- Vương phi, ông ta đến rồi!
- Để ông ta vào đi!
Gia tướng tên là Lưu Khúc, hơn ba mươi tuổi, đi theo Triệu Tông Thực nhiều năm, là một trong những thân tín của Triệu Tông Thực, lúc Triệu Tông Thực ra ngoài đều sẽ dẫn theo ông ta.
Lưu Khúc vào cửa quỳ xuống:
- Tiểu nhân Lưu Khúc tham kiến Vương phi!
- Lưu Khúc, ngươi biết vì sao hôm nay ta tìm ngươi không?
Lưu Khúc do dự một lát, gật đầu rằng:
- Tiểu nhân biết!
Cao Thao Thao thấy ông ta rất biết điều, liền cười rằng:
- Ngươi tuổi tác cũng đã lớn, ta tin ngươi cũng không cam tâm mãi tiếp tục vất vả như vậy, chỉ cần ngươi phối hợp với ta, quản thức tốt Vương gia, sang năm ta sẽ để ngươi vào Thần Võ Quân đảm nhiệm chỉ huy sứ, Thần Võ Quân là quân đội trực thuộc của con ta, Tả tướng quân là cha ta, Phạm Ninh cũng là thân tín của con ta, tin tưởng sắp xếp một chỉ huy sứ, ta vẫn có thể làm chủ.
Lưu Khúc dập đầu nói:
- Đa tạ Vương phi ưu ái, tiểu nhân nhất định sẽ báo cáo động thái của Vương gia cho Vương phi bất cứ lúc nào.
- Chúng ta cũng là vì Vương gia, hy vọng ngài không xảy ra chuyện, ngươi đùừng có áy náy gì ở trong lòng.
- Trong lòng tiểu nhân đã rõ, toàn bộ đều là vì Tiểu vương gia!
- Ngươi hiểu là tốt, đi đi! Ta sẽ sắp xếp người đặc biệt liên hệ với ngươi.
Lưu Khúc hành lễ lần nữa, liền vội vàng đi, đã mua chuộc Lưu Khúc, cho thấy Cao Thao Thao đã thực sự hạ quyết tâm rồi.
Sau khi kinh thành bước vào tháng chín, thời tiết liền dần dần chuyển lạnh, đến cuối tháng chín, một cơn mưa thu kéo đến, kinh thành âm u như rơi vào đầu đông.
Trên phố trong quán trà Chu Khô Lâu, hương trà ấm áp tràn ngập trong sảnh lớn, phong cách thanh cao, các trà kỹ thanh lịch không dính bụi trần thỉnh thoảng bưng khay trà ra vào từng gian phòng nhỏ tinh nhã, trong một gian phòng nhỏ ở tận cùng bên trong lầu hai, Vương phi Cao Thao Thao và Chu Khiết ngồi đối diện nhau, Cao Thao Thao cau mày:
- Cô nói Vương gia tìm cha cô hỏi ba vạn quan tiền sao?
- Nói chính xác là ba ngàn lượng vàng.
Chu Khiết lo lắng nói:
- Ta không phải là tiếc rẻ ba ngàn lượng vàng, nhưng chuyện này xác thực có chút kỳ lạ, Vương gia yêu cầu cha ta làm giấy chứng nhận để lấy vàng, cảm giác dường như y muốn đưa người khác.
Vẻ mặt Cao Thao Thao cũng trở nên ngưng trọng, cần dùng một ngàn lượng vàng để đút lót, đây cũng không phải là chuyện nhỏ, một loại trực giác báo cho nàng biết, chồng nàng lại muốn sinh sự rồi.
- Đây là chuyện lúc nào vậy?
- Ngay ba ngày trước, ngày hai mươi sáu tháng chín.
Cao Thao Thao lại hỏi:
- Ngoại trừ chuyện này ra, y còn có yêu cầu khác không?
- Cái khác…
Chu Khiết nghĩ ngợi nói:
- Dường như y rất có hứng thú đối với "Tín Báo", hy vọng có thể nhúng tay vào "Tín Báo", còn nữa, y hy vọng cha ta có thể dốc toàn lực giúp đỡ y ở phương diện tài lực, tương lai y sẽ hoàn trả gấp mười lần, còn phong cho cha ta làm quận vương.
- Vậy có bảo lệnh tôn phải giữ bí mật không?
- Đương nhiên là có, nhưng cha ta sẽ không giấu diếm ta, đã nói cho ta biết ngay, ông ấy rất lo lắng Vương gia lại đang làm chuyện điên rồ.
Cao Thao Thao lại hỏi rằng:
- Chuyện này đã nói cho Phạm Ninh biết chưa?
- Vẫn chưa, nhưng ta dự định buổi chiều sẽ đi đến phủ của hắn một chuyến, ta nghĩ chuyện này không thể giấu giếm hắn.
- Được rồi! Chúng ta chia nhau đi điều tra, có chuyện gì chúng ta vẫn gặp nhau ở chỗ này.
Hai người rất nhanh chóng ai đi đường nấy.
Cao Thao Thao ngồi ở trong xe ngựa, sự phẫn nộ của nàng đã biến mất, bây giờ nàng chỉ còn lại bình tĩnh và lý trí, chồng cần ba ngàn lượng vàng, chia thành ba phần, vậy nên cho ba người, vậy bọn họ có thể là ai? Chồng lại đang có chủ ý gì vậy?
Cao Thao Thao đương nhiên là biết, chồng tuyệt đối không phải cho con gái, vấn đề của ynàng biết rất rõ, y tất nhiên là chuẩn bị để đoạt quyền, bây giờ đoạt quyền nữa hẳn là không thực tế, con trai đã thành Hoàng TỰ, bây giờ y làm bậy, Thiên Tử không tha cho y, bách quan cũng không tha cho y, có lẽ là đợi sau khi con trai lên ngôi chăng?
Cao Thao Thao đột nhiên kinh ngạc trong lòng, lúc này chồng muốn làm cái gì? Muốn đoạt hoàng vị của con trai, hay muốn lấy danh nghĩa Thái thượng hoàng ép con trai nhường ngôi.
Bản năng che chở của người mẹ đã khiến cho nàng đột nhiên có cảm giác căm hận sâu sắc với người chồng, sự bất mãn và căm hận này quả thật sớm đã có rồi, kể từ lúc nàng phát hiện chồng rất bất mãn đối với chuyện lên ngôi của con trai, một hạt giống oán giận đã nảy mầm trong lòng của Cao Thao Thao rồi, nhưng nàng luôn yên lặng nhẫn nại, mãi đến hôm nay, hạt giống oán giận này cuối cùng đã lớn thành cây đại thụ thù hận.
Sự thù hận trong lòng Cao Thao Thao không thể ức chế mà phải bộc phát ra, nàng trầm lắng tự nói một mình:
- Chàng đừng ép ta, tất cả đều là do chàng tự tìm lấy!
Về đến vương phủ, Cao Thao Thao hỏi rằng:
- Vương gia đâu?
- Bẩm báo Vương phi, Vương gia đang ở trong thư phòng đọc sách.
Cao Thao Thao gật đầu, nói với hầu gái Thái Nga rằng:
- Để Lưu Khúc đến gặp ta!
Không bao lâu, Lưu Khúc vội vàng đến, một chân quỳ xuống nói:
- Tham kiến Vương phi.
Cao Thao Thao lạnh lùng nói:
- Người có chuyện gì gạt ta không?
- Tiểu nhân không dám, những gì ti chức biết đã nói cho Thái Nga cô nương biết toàn bộ rồi!
- Như vậy chính là còn có chỗ ngươi không biết!
Lưu Khúc xấu hổ nói:
- Hơn một tháng nay, Vương gia thường ra ngoài, chính xác có bốn lần không dẫn theo tiểu nhân.
- Ba ngày trước, ngày hai mươi sáu tháng chín có không?
Lưu Khúc gật đầu:
- Quả thật có, chiều ngày đó Vương gia đi ra ngoài một mình, có điều thời gian ra ngoài không lâu, sau một canh giờ đã quay về rồi, tiểu nhân không biết ngài ấy đi đâu?
Chuyện này nói lên rằng có vài chuyện người chồng cũng không tin tưởng gia tướng, xem ra chuyện này rất bí mật, là chuyện trọng đại.
Trong lòng Cao Thao Thao thầm nghĩ ngợi:
- Mấy ngày nay chồng đều không có ra khỏi cửa, ba ngàn lượng vàng đó hẳn vẫn còn ở trong tay của y, rốt cuộc y muốn lấy vàng cho ai chứ?
Đông Cung Nghị Sự đã thi hành được hơn một tháng, chuyện này cũng không có phiền phức như vậy, trên cơ bản đều là những chuyện vụn vặt, giữa quan viên không có chuyện xung đột lợi ích, các loại chính vụ đều hoạt động thuận lợi.
Một lần mâu thuẫn duy nhất là liên quan đến chuyện an trí dân gặp đại hạn ở Thiểm Tây Lộ, ý kiến của Văn Ngạn Bác và Hàn Kỳ xảy ra xung đột, chủ trương của Văn Ngạn Bác cho phép dân bị nạn ở lại Hà Bắc Tây Lộ, giảm bớt khả năng chịu đựng của khu vực hạn hán Thiểm Tây Lộ, còn Hàn Kỳ thì chủ trương dân bị nạn hồi hương, do quan phủ cứu tế và tổ chức dân bị nạn tự cứu.