- Không phải đại ca không hỏi sao?
Chu Long gật đầu, từ trong túi lấy ra mười thỏi vàng, để trên bàn:
- Đây là một trăm lượng vàng, giá trị một nghìn lượng bạc, ta hỏi ngươi một tin tức, thông tin cho ta, vàng ngươi có thể cầm đi, số nợ trước kia xóa bỏ.
Trương Đại Toàn nhìn vàng óng ánh mà nuốt nước miếng, mắt đỏ lên.
- Đại ca muốn tin tức gì? Trương Đại Toàn cất giọng khàn khàn hỏi.
- Ngươi qua đây.
Chu Long nói vào lỗ tai y vài câu, cười nói:
- Chính là tin tức này, tối nay cho ta tin tức, một trăm lượng vàng về ngươi.
- Vậy chị gái của ta có bị nguy hiểm không?
- Chị gái ngươi không gặp nguy hiểm, ngược lại, tỷ ấy sẽ kiếm được một khoản lớn, ngươi nói có đúng không?
Trương Đại Toàn nghĩ cũng đúng, Tưởng Nguyên tích trữ ở chỗ chị gái ít nhất trên vạn quan tiền, còn có một ngôi nhà ba mẫu, Tưởng Nguyên chết, tiền và nhà không phải là của chị gái sao?
- Được, chúng ta cứ quyết định như thế đi.
**** **
Trương Đại Toàn vội vàng chạy về nhà của chị gái, a tỷ của Trương Đại Toàn tên là Trương Phượng, vỗn dĩ là ca kỹ của lầu Phàn, được Tưởng Nguyên nhìn trúng chuộc thân, thành tiểu thiếp của Tưởng Nguyên.
Trương Đại Toàn tiến vào cửa nhà, lại thấy a tỷ thu dọn đồ đạc, y ngạc nhiên:
- A tỷ muốn đi đâu?
- Tỷ phu đệ chiều nay qua đây, bảo tỷ quay về quê nhà tránh một thời gian, nói hai ngày nay kinh thành sẽ có phát sinh tai họa binh biến.
Trương Đại Toàn lập tức nóng nảy, tỷ phu đã tới rồi, y vội vàng nói:
- Vậy tỷ phu có đến nữa không?
- Sáng sớm mai chàng sẽ đến tiễn tỷ đi, Đại Toàn, sao thế?
Trương Đại Toàn thoáng thở dài, hỏi:
- Nhỡ may tỷ phu xảy ra chuyện, tiền và nhà phải làm sao?
- Sao đệ lại nói như thế? Trương Phượng hung hăng trừng mắt nhìn em trai một cái.
- Đệ chỉ sợ không may, tỷ cũng biết cái con cọp cái kia sẽ không tha cho tỷ.
Trương Phượng trầm mặc một chút nói:
- Tỷ phu đệ đã đem tiền làm chứng với tỷ rồi, nhà và khế đất đều là tên của tỷ.
- A tỷ, tỷ phu nói tai họa binh, cụ thể là khi nào thế?
- Đệ hỏi cái này làm gì?
- Đệ cũng phải trốn, lẽ nào tỷ hy vọng em trai mình chết trong loạn quân?
- Đệ biết đi theo tỷ là được rồi.
- A tỷ, gần đây đệ làm một vụ kinh doanh, người ta đưa vàng cho đệ rồi.
Trương Đại Toàn rút một thỏi mười lượng vàng:
- Đây là vàng đặt cọc, làm một vụ kinh doanh rượu, thành công đệ có thể kiếm được một trăm lượng vàng, ngày mai giao hàng, tỷ phải nói cho đệ, ở đâu, lúc nào, đệ phải trốn tai họa binh chứ.
Trương Phượng thấy em trai đã cải tà quy chính làm kinh doanh, trong lòng cũng thấy vui, liền nói:
- Tỷ phu nói ở bên hoàng thành, có lẽ không liên quan gì tới đệ, cụ thể thời gian hình như là buổi tối, lúc nửa đêm.
- Giờ nào nửa đêm?
- Tỷ đâu có biết, tỷ phu đệ nói là nửa đêm, nói nửa đêm phải làm việc lớn, chàng uống vài ly rượu, không thì chàng đã không nói rồi.
- A tỷ, đệ biết rồi, đệ đi sắp xếp một chút, tỷ mau chóng thu dọn đi, a tỷ, đừng nói với tỷ phu đệ qua đây nhé.
- Đã khi nào trước mặt chàng tỷ nói đệ qua đây chưa? Vừa nhắc tới đệ, chàng đã giận rồi, đệ mà có chí tiến thủ một chút, tỷ cũng có chút thể diện.
Trương Đại Toàn không muốn nghe a tỷ quát tháo, xoay người chạy như bay.
**** **
Phạm Ninh nghe xong báo cáo của Chu Long, gật đầu nói:
- Nửa đêm ngày mai, vậy là canh ba, Tưởng Nguyên là nhân vật quan trọng, nhất định tối mai phải bắt được gã.
- Quan nhân, có thể lợi dụng Trương Đại Toàn dụ gã ra.
Phạm Ninh khẽ mỉm cười:
- Tối mai cổng thành vừa đóng, Trương Nghiêu Tá mất liên hệ với trong thành, đợi sau khi cửa thành đóng thì động thủ.
- Tuân lệnh.
Chu Long vội vàng đi, lúc này, Triệu Húc ngồi cạnh bên nói:
- Chiêm sự, quân Phi Báo của Trương Hổ Sinh phải làm sao?
Phạm Ninh cười nói:
- Điện hạ, nhiệm vụ của quân Phi Báo của Trương Hổ Sinh tất nhiên là ngăn cản quân Thần Võ, nhưng quân Phi Báo đóng quân ở ngoài thành, nhất định sẽ chờ Tưởng Nguyên mở cổng thành cho y, chỉ cần chúng ta bắt Tưởng Nguyên, tất cả kế hoạch của Trương Nghiêu Tá sẽ bị ngăn trở, cho nên vi thần nói Tưởng Nguyên là mấu chốt chuyển tiếp, bắt được Tưởng Nguyên, kế hoạch của Trương Nghiêu Tá sẽ bị chặt đứt.
Triệu Húc thở dài:
- Chiêm sự, hãy để ta ở cùng hoàng tổ phụ đi, có lẽ hoàng tổ phụ muốn gặp ta.
- Đây cũng là việc vi thần muốn hoàng tự làm.
Triệu Húc ngẩn ra:
- Ta không hiểu.
Phạm Ninh bước lên trước nhỏ giọng nói:
- Chúng ta cần binh phù, điều Cấm quân ngoài thành.
- Nhưng binh phù và ngọc tỉ đều ở chỗ hoàng tổ phụ.
Phạm Ninh lắc đầu:
- Bây giờ ngọc tỉ và binh phù đang ở trong tay hoàng tổ mẫu của điện hạ, tốt nhất là điện hạ có thể lấy được kim bài binh phù và điều binh.
Triệu Húc cũng biết tình thế cấp bách, cậu ta liền gật đầu:
- Ta sẽ nói với hoàng tổ mẫu, xin người giao kim bài và binh phù cho ta, nhưng Chiêm sự định phái ai đi điều binh?
Phạm Ninh nói:
- Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Hàn tướng công, chỉ có thể nhờ cậy tướng công.
Triệu Húc gật đầu, cậu ta không chậm trễ nữa, lập tức đứng lên.
Phạm Ninh khoanh tay đi lại vài bước, hắn cảm thấy phải đi nói chuyện với Hàn Kỳ một chút.
Từ lúc thiên tử bệnh tình nguy kịch, các trọng thần trong triều thay phiên trông coi trong hoàng cung, buổi tối cũng có người thay trực, vài vị tướng quốc còn phải trụ tại triều phòng, tạm thời không về nhà.
Phạm Ninh tìm được Hàn Kỳ trong phòng nghỉ của Tri Chính Đường, mấy hôm nay Hàn Kỳ không có nghỉ ngơi tốt, trông có vẻ rất mệt mỏi, ông thấy Phạm Ninh đến, cười rồi nói:
- Ta biết ngay là Chiêm sự cũng không có hồi phủ!
- Có việc rất trọng yếu, ta muốn mời tướng công hỗ trợ!
- Chuyện gì?
Phạm Ninh chỉ ra bên ngoài, nói:
- Hàn công, chúng ta ra ngoài nói tiếp!
Hàn Kỳ nghi hoặc nhìn hắn một cái, nhưng vẫn cùng hắn đi ra ngoài.
- Cái gì!
Hàn Kỳ bỗng dưng mở to hai mắt:
- Trương Nghiêu Tá muốn phát động binh biến, tại sao không nói sớm?
- Hàn công, hiện tại binh biến còn chưa có xảy ra, từ mọi phương diện tình báo thì thấy, Trương Nghiêu Tá vẫn chưa chuẩn bị tốt những bước cuối cùng, lão ít nhất còn cần thời gian một ngày, căn cứ vào tin tức ta có được, rất nhanh có thể là tối ngày mai, bố trí bên trong thành ta đã hoàn thành, ta có chút lo lắng ở ngoài thành.
Hàn Kỳ trầm tư chốc lát nói:
- Nếu phải điều quân đội ngoài thành, vậy nhất định phải có hổ phù và kim bài, còn phải cần người khiến quân đội có thể tin tưởng.
Phạm Ninh chậm rãi nói:
- Hổ phù và kim bài ta đã mời hoàng tự chắc chắn sẽ lấy được, về phần người đi điều binh, ta muốn nhờ Hàn tướng công!
Hàn Kỳ không từ chối, ông cũng biết mình rất thích hợp, ông gật đầu:
- Vậy để ta đi! Tới đông đại doanh hồ Kim Minh, nơi đó có mười vạn đại quân, cũng đủ ứng phó Trương Nghiêu Tá binh biến rồi.
Hai người lại thảo luận chi tiết trong chốc lát, Phạm Ninh mới trở về quân doanh Thần Võ Quân.
Đêm khuya, Triệu Húc vội vã chạy về, y quả nhiên không phụ sự phó thác, lấy được ngọc tỷ, kim bài và hổ phù.