Bảy ngàn trang đinh khôi giáp chỉnh tề, ánh đao lấp lóe, đằng đằng sát khí, đây là đội quân mà Trương Nghiêu Tá phí thời gian mười năm, hao phí vô số tiền tài mới huấn luyện ra, bình thường phân bố ở các trang viên, hôm nay lần đầu tiên tụ tập cùng một chỗ.
Tất cả khôi giáp và binh khí đều là Trương Nghiêu Tá lần lượt mua từ chợ đen, trang bị của bảy ngàn người hao phí của lão hơn hai mươi vạn quan tiền, nhưng đây hết thảy đều đáng giá.
Triệu Văn Uẩn bất quá chỉ là mượn nhờ qua sông, một khi lão nắm giữ đại quyền triều chính, sớm muộn có một ngày Trương gia sẽ thượng vị, Trương Nghiêu Tá bắt đầu mơ tưởng đến cảnh tượng gia tộc Trương thị sẽ thay thế hoàng tộc Triệu thị.
Nhẫn nại hơn hai mươi năm, giờ khắc trọng yếu này sắp tới rồi.
Trương Nghiêu Tá run giọng hô lớn:
- Các tướng sĩ, đêm nay là thời khắc các ngươi thi thố tài năng, xuất ra dũng khí của các ngươi, ta sẽ khiến cho của cải và nữ nhân trải dưới chân của mỗi người!
- Vạn tuế! Vạn tuế!
Tiếng binh sĩ hô hoán vang như núi vọng biển gầm đã đưa Trương Nghiêu Tá lên tận mây cao.
Giữa trưa, Triệu Trinh bỗng nhiên tỉnh lại, lập tức làm kinh động đến cung nữ đứng bên cạnh. Cung nữ kích động, vừa lo sợ vừa vui mừng chạy vội ra ngoài đại điện báo với Tào hoàng hậu và Triệu Húc:
- Quan gia đã tỉnh lại!
Tào hoàng hậu mặt biến sắc, vội vàng dẫn theo Triệu Húc vào trong phòng, vài tên thị vệ đứng canh bên ngoài, thái y cũng vội vàng đi vào theo.
Mấy tên thái y thấy gương mặt của Triệu Húc dần ửng đỏ, đôi mắt lấp lánh thì lập tức hiểu rõ. Bọn họ nhìn nhau, sau đó bảo mấy cung nữ và thái giám ra ngoài, để lại cho Tào hoàng hậu và Triệu Húc chút thời gian cuối cùng.
Triệu Húc cầm tay hoàng tổ phụ nhẹ nhàng hỏi:
- Hoàng tổ phụ, Người đã cảm thấy khỏe hơn chưa?
Triệu Trinh nhận ra Triệu Húc, môi ông run rẩy như muốn nói gì đó. Triệu Húc vội vàng tiến lên trước, ghé xuống đặt tai mình cạnh môi ông, cuối cùng nghe được hoàng tổ phụ nói một chữ "thứ". "Thứ" trong từ "tha thứ". hoàng tổ phụ là muốn mình tha thứ cho ông? Hay tha thứ cho Trương Nghiêu Tá? Hay là tha thứ cho sinh linh trong thiên hạ?
Triệu Húc vội vàng gật đầu:
- Cháu hiểu rồi, hoàng tổ phụ muốn cháu có một trái tim khoan dung, hậu đãi thiên hạ.
Triệu Trinh hài lòng mỉm cười, ánh mắt lại hướng lên trên. Triệu Húc không hiểu, nhìn về phía hoàng tổ mẫu. Tào hoàng hậu lập tức hiểu ra, chồng muốn nói, di chỉ được giấu ở trong gối.
Bà vội vàng nói:
- Thiếp nhất định sẽ vâng theo ý chỉ của bệ hạ, tuyệt đối không làm trái.
Triệu Trinh thở hắt ra một hơi cuối cùng, nét hồng hào dần mất đi, ánh mắt vô thần, khuôn mặt dần biến thành màu vàng sáp.
Tào hoàng hậu chạm nhẹ vào mũi của ông, co rụt tay lại, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được rơi xuống ròng ròng.
- Húc nhi, hoàng tổ phụ của con đã băng hà rồi!
Tào hoàng hậu chân mềm nhũn, ngã khuỵu xuống chiếc giường bên cạnh. Triệu Húc mạnh mẽ lau nước mắt, quay sang nói với Tào hoàng hậu:
- Hoàng tổ mẫu, Trương Nghiêu Tá còn như hổ rình mồi ở bên ngoài, chúng ta nhất định phải phong tỏa tin tức, không thể để cho lão phát động chính biến trước.
Tào hoàng hậu bi thương gật đầu:
- Húc nhi, con tự mình xem mà xử lý đi!
Bà ôm mặt, lại tiếp tục khóc.
Triệu Húc đi ra ngoài, nói với mấy tên thái y:
- Từ giờ trở đi, mỗi người các ngươi thăng một cấp quan, thưởng năm trăm ngân lượng. Nhiệm vụ của các ngươi là canh giữ bên cạnh thiên tử, không cho bất cứ kẻ nào đến thăm hỏi, bao gồm cả cung nữ và thái giám.không được phép truyền ra bất cứ tin tức nào bất lợi, chỉ được nói bệnh tình thiên tử đã ổn định, đang được điều trị.
Mấy tên thái y đều hiểu rõ, bây giờ không phải là thời điểm tuyên bố tin tức, bọn họ gật gật đầu.
- Vi thần tuân chỉ!
Triệu Húc lại quay sang nói với hơn mười cung nữ và thái giám:
- Các ngươi đứng ở trong đại điện, không cho bất cứ ai khóc, ai dám khóc, ai dám ra ngoài điện, đều giết không tha!
Hơn mười người cung nữ và thái giám nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh.
Triệu Húc lại nhanh chóng chạy bộ đến cửa đại điện, nói với một tên thị vệ:
- Cho gọi tướng quân Triệu Sư Ước nhanh chóng đến gặp ta!
Triệu Sư Ước đã ở ngay cạnh đại điện, nghe tin được triệu kiến liền vội vàng chạy đến, khom người tâu:
- Tham kiến Hoàng tự.
- Triệu tướng quân, ngươi lập tức tăng thêm năm trăm quân tinh nhuệ, bao vây quanh đại điện, không cho bất cứ kẻ nào tới gần.
Triệu Sư Ước ánh mắt buồn bã, thấp giọng nói:
- Bệ hạ đã băng hà?
Triệu Húc gật đầu:
- Thỉnh cầu Triệu tướng quân phái một tên tâm phúc đến thông báo cho Phạm chiêm sự, nói bốn chữ, "Phi long tại thiên".
Triệu Sư Ước đau xót, chậm rãi nói:
- Vi thần lập tức sắp xếp!
Chỉ trong chốc lát, năm trăm quân Thiên Ngưu Bị Thân nhanh chóng tới nơi, hơn nữa phía trước còn an bài năm trăm binh lính, tổng cộng là một ngàn binh lính hộ vệ ở bên ngoài đại điện, không cho bất cứ kẻ nào tới gần. Cùng lúc đó, toàn bộ cửa lớn nội cung đóng chặt, cắt đứt mọi liên hệ với gian ngoài. Ngay cả những người lính truyền tin cho Phạm Ninh cũng chỉ có thể trèo qua tường cung điện. Cổng cung sẽ không mở lại.
Thực ra, phong tỏa tin tức nghiêm mật như vậy là rất cần thiết. Hậu cung của Triệu Trinh có rất nhiều phi tần. Họ đều mở to mắt nghe ngóng tin tức. Một khi biết được tin Thiên tử đã băng hà, họ sẽ lập tức thông báo lại cho cha mẹ mình.
Mặt khác, trong cung có rất nhiều thế lực đều đã mua chuộc thái giám hoặc là cung nữ nào đó để truyền tin cho họ.
Tin tức không thể truyền ra đại điện, các phi tần và mọi người trong cung chỉ có thể trông chờ vào cờ báo tin. Nếu cờ trắng được treo lên thì có nghĩa là thiên tử đã băng hà. Còn nếu cờ vàng được treo lên thì có nghĩa là bệnh tình của Ngài đã ổn định.
Trên cột cờ cao cao bên cạnh tẩm điện vẫn treo lá cờ vàng, như an ủi cảm giác khẩn trương của cung nhân.
Mà lúc này, Phạm Ninh đã biết được tin Thiên tử đã băng hà, nhưng hắn vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào, vẫn như lúc trước, âm thầm giám sát nhất cử nhất động của Tưởng Nguyên.
Đương nhiên, Phạm Ninh cũng suy tính kế hoạch. Nếu dụ bắt Tưởng Nguyên thất bại, vậy hắn sẽ trực tiếp bắt người.
Thời gian chầm chậm trôi qua, màn đêm lại một lần nữa buông xuống. Trong khoảng thời gian này bởi vì bệnh tình của thiên tử đang chuyển biến xấu nên cửa thành sẽ bị đóng sớm. Trời chỉ mới bắt đầu tối là tiếng trống đóng cổng đã ầm ầm vang lên.
Tưởng Nguyên trên người mặc áo giáp, ngồi một mình trong đại doanh uống từng chén rượu. Trong lòng gã vừa hưng phấn lại vừa khẩn trương. Hưng phấn là bởi con đường vinh hoa phú quý đã mở ra với gã, Trương Nghiêu Tá đã hứa sẽ phong gã là Sở Vương, chia Giang Nam cho gã, đồng thời cũng cho phép đứa con duy nhất mà tiểu thiếp gã đã sinh ra kế thừa vương vị của gã. Đây chính là lần đầu tiên Trương gia tỏ thái độ thừa nhận con gã.
Mà khẩn trương là bởi đại chiến sắp đến. Nhiệm vụ của gã là phải chiếm được cửa thành phía Bắc, đem quân tiến vào trong thành sau đó tấn công hậu cung, khống chế thiên tử Triệu Trinh và Tào hoàng hậu, cướp lấy ngọc tỉ, hổ phù và kim bài điều binh.