Nhiệm vụ của gã thực rất nặng. Tuy nhiên thời gian vẫn còn sớm, hiện tại trời vừa mới bắt đầu tối, phải đợi đến lúc canh ba mới phát động binh biến.
Đúng lúc này, một tên thân binh chạy tới cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, bên ngoài có một người trẻ tuổi tên Trương Đại Toàn, nói là em vợ của ngài, có chuyện khẩn cấp muốn bẩm báo với người.
Tưởng Nguyên nhướn mày, gã đương nhiên biết Trương Đại Toàn, một tên chơi bời lêu lổng, cả ngày chỉ biết đi dạo kỹ viện. Gã rất không ưa, chưa bao giờ gặp hắn ta.
- Hắn ta tìm đến ta làm gì, lại có chuyện khẩn cấp?
Tưởng Nguyên bỗng nhiên nghĩ đến, có thể là tỷ tỷ của hắn ta đi rồi, chưa nói cho gã biết, gã còn tưởng rằng trong nhà đã xảy ra chuyện gì?
Nếu là bình thường, Tưởng Nguyên sẽ không để ý tới hắn ta, nhưng hôm nay tình huống đặc biệt. Tưởng Nguyên thực sự sợ rằng Trương Đại Toàn đã chạy đến quan phủ để báo án, khiến quan phủ phải chú ý, phá hỏng đại sự.
Gã ngẫm nghĩ một chút liền đứng dậy đi đến cửa quân doanh, chỉ thấy Trương Đại Toàn lo lắng vạn phần đứng ở cửa. Thật đúng là bị mình đoán trúng, chắc là chuyện của tỷ tỷ hắn ta rồi.
Trương Đại Toàn thấy Tưởng Nguyên đi ra, liền chạy lên trước, lập tức nói:
- Tỷ phu, A Minh xảy ra chuyện rồi!
Trương Đại Toàn hiểu rất rõ tỷ phu của mình, nếu nói tỷ tỷ gặp chuyện không may thì chẳng có tác dụng, nhất định phải nói cháu họ gặp chuyện không may, đây chính là đứa con trai độc nhất của Tưởng Nguyên, chỉ có dùng đứa con mới có thể dẫn dụ gã.
Quả nhiên, Tưởng Nguyên giật mình kinh hãi:
- A Minh bị làm sao?
- Tỷ tỷ vừa ôm A Minh trở về. A Minh giống như bị trúng độc, luôn miệng nôn ra máu, tỷ tỷ khóc đến không còn cách nào, đành bảo ta tới tìm huynh.
Tưởng Nguyên mở to hai mắt, con trai gã bị trúng độc, gã bắt chặt lấy cánh tay của Trương Đại Toàn hỏi:
- Con trai của ta ở đâu?
- Ở chỗ của đệ, tỷ tỷ nói tỷ phu không cho tỷ ấy đến quân doanh, cho nên bảo đệ tới tìm tỷ phu.
Quả thật là như vậy, Tưởng Nguyên sợ "con hổ cái" trong nhà, trước giờ luôn không cho phép tiểu thiếp đến quân doanh tìm gã. Lúc này, Tưởng Nguyên lòng như lửa đốt, đã hoàn toàn quên mất ban đêm còn có hành động, gã không muốn mất đi đứa con trai độc nhất.
- Mau đưa ta tới đó.
Tưởng Nguyên biết chỗ ở của Trương Đại Toàn cách Hoàng thành không xa, ngay cả ngựa cũng không cưỡi, chỉ mang theo ba tên thuộc hạ rồi vội vàng đi theo Trương Đại Toàn.
Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã đến một con hẻm nhỏ rất sâu, Trương Đại Toàn chỉ vào bên trong nói:
- Phía trước chính là chỗ ở của ta.
Tưởng Nguyên vẫn chưa ý thức được nguy hiểm, nhưng thuộc hạ của gã đã cảm thấy không đúng, gấp giọng nói:
- Tướng quân, nơi này hai đầu đều bị chặn, chúng ta không thể chạy thoát!
Tưởng Nguyên lập tức tỉnh ngộ, gã quát to:
- Sao lại thế này?
Trương Đại Toàn liền quay đầu bỏ trốn, Trương Nguyên lập tức hiểu ra mình bị trúng kế, gã rút đao ra hét lớn:
- Chúng ta xông lên!
Đã không còn kịp nữa, hai bên bỗng nhiên bắn ra vô số mũi tên dày đặc bắn về phía những người trong hẻm. Trương Đại Toàn sợ hãi kêu lên:
- Đừng giết tôi!
Một mũi tên bay xuyên qua đầu gã, chết tại chỗ. Dưới cơn mưa tên này, Tưởng Nguyên và ba tên thuộc hạ đều chết dưới những mũi tên.
Sau nửa canh giờ, Phạm Ninh dẫn Dương Nghị – Hữu Giám Môn Vệ tướng quân và trăm tên lính xông vào doanh trại quân đội của Tả Giám Môn, bắt tại chỗ hai tên Chỉ huy sứ, lập tức thông báo bổ nhiệm Dương Nghị tạm thời kiêm nhiệm Tả Giám Môn Vệ tướng quân, đổi ba tên thuộc hạ tâm phúc của Tưởng Nguyên cũng bị bắt ở gần lầu Tuyên Đức, bao gồm cả Tưởng Nguyên cũng một mẻ lưới tóm gọn.
Không chỉ như vậy, năm nghìn sĩ binh của Tả Giám Môn Vệ tất cả đều bị tước vũ khí, không được phép ra khỏi doanh trại. Tất cả các cổng cung điện và các điểm quan trọng đã được chiếm giữ bởi các sĩ binh Hữu Giám Môn Vệ và sĩ binh Thần Võ Vệ.
Hoàng cung đóng cửa, không cho bất cứ kẻ nào ra vào. Đồng thời Cửu thành sử Tiêu Thừa Tiên cũng nhận được mệnh lệnh, trong và ngoài kinh thành tất cả đều đóng cửa, ban đêm cho dù là tướng sĩ cũng không được phép ra vào.
Canh hai, hai vạn quân Phi Báo xuất hiện bên ngoài cửa thành Bắc, Phi Báo quân đều là kỵ binh, nhưng việc huy động ngựa lại cần mệnh lệnh của Xu Mật Viện. Hôm nay, Phi Báo quân chỉ có thể dùng phương thức của bộ binh để xuất phát tới kinh thành.
Lúc hai vạn Phi Báo quân vừa tới bên ngoài ngã ba kinh thành, bỗng nhiên tiếng trống vang lên, bốn bên đều là ánh lửa, một trăm ngàn đại quân đã đợi từ lâu, bao vây lấy hai vạn Phi Báo quân.
Phi Báo quân lập tức bối rối, binh lính và các tướng lĩnh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ phải vào trong thành mới được nhận nhiệm vụ tối nay. Thần Võ quân tạo phản, cần bọn họ tiến đến trấn áp.
Nhưng hiện tại các tướng sĩ vẫn hoàn toàn không biết gì cả, hai vạn tướng sĩ ngơ ngác nhìn nhau, đều mờ mịt không biết làm sao.
Lúc này, phía trước có người hô to:
- Ta là Hữu tướng Hàn Kỳ, Trương Hổ Sinh muốn tạo phản, tất cả tướng sĩ buông binh khí đầu hàng, chuyện cũ sẽ bỏ qua!
Hàn Kỳ hô liền mấy tiếng, Trương Hổ Sinh giục ngựa đuổi tới, gã giận dữ hô:
- Các huynh đệ, Hàn Kỳ tạo phản, giết cho ta!
Nhưng Phi Báo quân vẫn không nhúc nhích, các tướng lĩnh Đại Tống chỉ có quyền quân sự mà không có quyền truyền đạt mệnh lệnh tác chiến, truyền đạt mệnh lệnh tác chiến nhất định phải do quan văn tuyên bố. Đây là quy định mà tất cả tướng sỹ Tống quân đều biết, Trương Hổ Sinh ngang nhiên làm trái, hơn nữa còn hạ lệnh xuất kích. Điều này thật sự nằm ngoài dự kiến của tất cả các tướng sĩ.
- Các ngươi, dám không nghe quân lệnh sao?
Trương Hổ Sinh gấp đến độ hét lớn.
Lúc này, một gã Chỉ huy sứ lạnh lùng hỏi:
- Trương tướng quân, ngài có thể nói rõ ràng hay không? Nửa đêm chúng ta xuất quân là muốn đi đâu?
- Chuyện này…
Trương Hổ Sinh nhất thời cứng họng, vừa nãy gã nói Hàn Kỳ tạo phản, giờ muốn nói Thần Võ quân tạo phản, nói thế nào cũng không có ai tin.
Lúc này, Hàn Kỳ lại hô lớn:
- Ai lấy được đầu của Trương Hổ Sinh, quan thăng ba cấp, thưởng năm vạn lượng bạc trắng.
Trương Hổ Sinh mở to hai mắt nhìn, gã cảm giác bốn phía đã có tướng lĩnh chiếu ánh mắt không đúng tới rồi, gã gấp đến độ hô lớn:
- Ta là chủ tướng, ai dám cãi mệnh lệnh của ta!
Bỗng nhiên có người ở phía sau gã lạnh lùng nói:
- Ngươi chỉ là chủ tướng dẫn binh, không có quyền ra lệnh tác chính, chịu chết đi!
Một ngọn giáo từ phía sau đâm mạnh tới, Trương Hổ Sinh trở tay không kịp, quát to một tiếng, lập tức bị ngọn giáo đâm xuyên tim, mũi giáo chĩa ra từ trước ngực gã.
Một tên đại tướng khác tay mắt lanh lẹ, nhảy dựng lên sau đó chiếm lấy đao vung qua, đầu Trương Hổ Sinh bay lên. Mọi người đồng loạt ùa vào, chém loạn trên người Trương Hổ Sinh.
Hai vạn Phi Báo quân đều bỏ vũ khí đầu hàng. Lúc này, một tốp binh lính xông tới, bắt giữ hơn mười thuộc hạ dưới trướng Trương Hổ Sinh. Hàn Kỳ bổ nhiệm tướng quân Lý Trấn Vi tạm thời làm thống lĩnh Phi Báo quân, dẫn đầu Phi Báo quân trở về quân doanh.