Một đội quân khác của Trương Kim Định còn chưa kịp tập kết, Trương Kim Định đã bị phó tướng Tào Hoảng giết chết. Hai vạn Cấm quân đồng loạt làm như không có chuyện gì xảy ra.
Vào lúc canh ba, Hàn Kỳ dẫn đầu một trăm ngàn đại quân bao vây trang viên của Trương Nghiêu Tá.
Trương Nghiêu Tá nằm mơ cũng không nghĩ ra, lão hao phí tầm mười vạn quan tiền tài tạo ra, đặt kỳ vọng cao ở bảy ngàn trang đinh, không ngờ đối phương bắn một vòng tên xuống liền toàn bộ sụp đổ, không những sụp đổ, mà còn có lượng lớn quân phản bội, hai đứa con trai của lão cũng cùng chết trong cuộc phản chiến loạn quân đó, bị chém giết sau đó cầm đi lĩnh công.
Trương Nghiêu Tá bị ba ngàn binh sĩ vây ở trong một tòa lầu gỗ, Trương Nghiêu Tá xanh mặt, tay cầm thanh bảo kiếm đứng ở đại sảnh, giơ một khối thiết bài lên cao hướng về binh sĩ ngoài đại sảnh hô tiếng như sấm:
- Ta có Đan Thư Thiết Khoán của thiên tử, các ngươi ai dám giết ta?
Lúc này, ở trong nhóm người tách ra một con đường, Phạm Ninh dẫn theo Chu Long với bốn gã thị vệ từ bên ngoài đi vào, hắn nhìn Trương Nghiêu Tá lạnh lùng nói:
- Ngươi phản bội thiên tử, còn có mặt mũi dùng Đan Thư Thiết Khoán của thiên tử?
- Là ngươi!
Trương Nghiêu Tá lập tức bộc lộ bộ mặt hung ác, hét lớn:
- Năm đó nên giết tên tiểu tạp chủng nhà ngươi mới phải!
Phạm Ninh lắc lắc đầu:
- Ngươi hết thuốc chữa rồi!
Hắn quay đầu nhìn tướng quân Lý Trí nói:
- Lý tướng quân dẫn các huynh đệ lui xuống trước đi, ta muốn cùng lão nói chuyện riêng một chút!
Lý Trí giơ tay, mấy trăm binh sĩ nhanh chóng từ sân và đại sảnh rút lui, ở đại sảnh cũng chỉ còn có một mình Phạm Ninh.
Trương Nghiêu Tá bỗng nhiên bối rối hẳn lên:
- Phạm Ninh, ngươi muốn làm gì, ta có Đan thư thiết khoán, ngươi không thể giết ta!
Phạm Ninh nhìn với vẻ mặt thương hại nói:
- Trương Thái sư, ta biết ngươi rất trung thành với thiên tử, binh biến lần này, trong lòng ngươi áy náy vạn phần, cho nên ngươi uống thuốc độc tự vẫn, từ bỏ Đan thư thiết khoán đi.
Trương Nghiêu Tá hét to một tiếng, xoay người muốn chạy trốn, nhưng bị Chu Long và Chu Báo bắt lấy cánh tay, đoạt lại kiếm của lão, Trương Nghiêu Tá sợ đến mức cả người cuộn lại, cầu khẩn nói:
- Phạm chiêm sự, ta cho ngươi tất cả tài sản, tha cho ta một mạng đi!
Phạm Ninh từ trong lòng lấy một bình màu đỏ, đưa cho Chu Hổ, Chu Hổ và Chu Ưng tiến lên, cứng rắn nạy miệng của Trương Nghiêu Tá ra, Chu Hổ cầm một lọ Hạc Đỉnh Hồng đổ vào miệng lão, keng một tiếng lọ đỏ nhỏ rơi xuống đất, mọi người buông lão ra.
Trương Nghiêu Tá co quắp trên mặt đất, dùng sức bóp chặt yết hầu, toàn thân run rẩy không nói ra lời, chỉ trong chốc lát lão cuộn tròn lại, thất khiếu chảy máu, một lát liền tắt thở, mắt lồi ra, không cam lòng nhìn không trung ngoài đại sảnh.
Phạm Ninh lắc đầu, xoay người rời khỏi đại sảnh, vừa đi ra khỏi lầu gỗ, chỉ nhìn thấy Triệu Sư Ước vội vội vàng vàng đi tới, nhìn thấy Phạm Ninh liền vội vàng nói:
- Thiên tử từng nói với ta, phải giữ lại tính mạng Trương Nghiêu Tá, không thể giết lão!
Phạm Ninh bình tĩnh nói:
- Không ai muốn giết lão cả, chính lão cảm thấy áy náy với thiên tử, nên uống thuốc độc tự vẫn!
- Ngươi…
Triệu Sư Ước cả giận nói:
- Lão làm sao có thể uống thuốc độc tự vẫn, ngươi giải thích với thiên tử như thế nào đây?
Phạm Ninh lạnh lùng nhìn ông ta một cái:
- Cự Lộc Vương uống thuốc độc tự vẫn như thế nào, ngài tự đi mà suy nghĩ xem làm thế nào để giải thích với tân đế đi!
Phạm Ninh dẫn theo thủ hạ liền nghênh ngang rời đi.
Triệu Sư Ước dại ra, ông bỗng nhiên nghĩ đến sự việc khiến ông cảm thấy đáng sợ, đúng vậy! Ông phải giải thích với thiên tử mới lên ngôi như thế nào?
"Tùng tùng!"
Chuông Thiên Thần ở điện Đại Khánh vang lên, vang vọng cả tòa thành, lần trước chuông Thiên Thần gõ vang là vào bốn mươi năm trước, là lúc thiên tử Triệu Trinh đăng cơ, mà lần gõ vang này, có ý nghĩa là thiên tử Triệu Trinh đã băng hà, cờ trong tẩm cung đều đổi thành cờ trắng, tất cả cung nhân đều quấn vải trắng lên, tiếng khóc bắt đầu từ trong cung truyền đến.
Trời còn chưa sáng, trên quảng trường điện Đại Khánh đứng đầy mấy ngàn quan viên, quan kinh thành từ cửu phẩm trở lên, bất kể văn võ đều tập trung ở nơi này, không riêng gì bách quan, trước Ngự đường của Tuyên Đức lầu cũng đứng đầy dân chúng, hơn mười vạn dân chúng tụ tập ở trên Ngự đường, chứng kiến cảnh tượng Đại Tống thay trời đổi đất.
Ở trên bậc thang điện Đại Khánh, Quan Văn điện Đại học sĩ Tôn Biện cao giọng đọc chậm di chiếu của thiên tử:
- Hoàng thái tôn Triệu Húc, thần võ anh minh, nhân hậu khiêm cung, hơn xa trẫm, có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, nhưng tuổi còn quá nhỏ, không thể chủ quản, nên do Hoàng Thái hậu Cao thị, Thái Hoàng Thái Hậu Tào thị buông rèm chấp chính, giúp đỡ tới khi trưởng thành, vọng bách quan thương xót cháu ta, ngày ngày bảo hộ, cùng bảo vệ xã tắc Đại Tống, khâm thử!
Ở trong phần di chiếu này, Triệu Trinh chính thức phong Triệu Húc làm Hoàng thái tôn, phong mẫu thân của y Cao thị làm Hoàng Thái hậu, bà nội Tào thị làm Thái Hoàng Thái Hậu, do Thái hậu hai cung cùng nhau buông rèm chấp chính.
Tôn Biện đọc xong di chiếu, cao giọng hô:
- Tân hoàng thượng vị!
Ầm ầm tiếng trống gõ vang, Đoan môn mở ra, ba nghìn giáp sĩ hộ vệ thiên tử thiếu niên Triệu Húc đi vào quảng trường điện Đại Khánh, Triệu Húc mặc long bào, đầu đội vương miện, ngang nhiên đi lên long ỷ, tới trên ghế rồng ngồi xuống.
Mấy ngàn quan viên quỳ xuống, cùng nhau hô vạn tuế! Ngày hai mươi tám tháng mười hai năm Gia Hữu thứ bảy, năm ấy Triệu Húc mười bốn tuổi đi lên ngôi vị Hoàng đế của Đại Tống, y chính là Tống Thần Tông trong lịch sử, đi lên ngôi vị Hoàng đế trước bốn năm so với lịch sử.
Triệu Húc lập tức ban bố đạo ý chỉ thứ nhất, chiếu lệnh thiên hạ vì Tiên đế để tang bảy ngày, trăm chợ đều đóng, toàn thành đồ trắng.
Y rất nhanh lại truyền đạt đạo ý chỉ thứ hai, vì giữ gìn xã tắc, sắc phong Tào thị làm Thái Hoàng Thái Hậu, sắc phong mẫu thân Cao thị làm Hoàng Thái hậu, phong phụ thân Triệu Tông Thực làm Tuyên Hiếu Hoàng đế, đồng thời đại xá thiên hạ.
Rốt cục cũng đến sáng, bách quan cũng lục tục tản đi, bên trong thành Đông Kinh bắt đầu đại quy mô hiến tế tiên đế băng hà, không thể phủ nhận, Triệu Trinh chấp chính bốn mươi năm, cũng dẫn dắt Đại Tống bốn mươi năm đi tới phồn hoa, tạo ra lượng lớn của cải, bách tính triều Tống đều được hưởng lợi, ông qua đời, khiến bách tính vô cùng thương cảm, đốt hương đốt giấy che khuất cả bầu trời, gần như tất cả chùa chiền Đông Kinh đều cử hành Thủy Lục pháp hội, siêu độ vong hồn cho Thiên Tử Triệu Trinh.
Trong Tử Vi cung, tiểu triều hội được mười mấy quan viên từ tam phẩm trở lên cử hành, để xác định một vài chuyện trọng đại.
Thái hậu hai cung buông rèm chấp chính đã do tiên đế xác định, không thể sửa đổi, về phần là Cao trước hay là Tào trước, việc này về sau lại thương thảo, bách quan đạt thành nhận thức chung đầu tiên đó là giải tán Đông cung nghị sự, Tri Chính Đường mở rộng phạm vi gồm bảy người, Văn Ngạn Bác và Hàn Giáng gia phong Tham tri Chính sự, gia nhập Tri Chính Đường.