Về phần Phạm Ninh, bởi vì hắn kinh nghiệm lý lịch hơi nông, tạm thời không thể vào Tri Chính Đường, chuyển nhập tả Tán Kỵ Thường Thị, phong Kim Tử Quang Lộc Đại phu, đây coi như là bách quan bồi thường cho Phạm Ninh, từ Ngân Thanh Quang Lộc Đại phu tòng tam phẩm thăng một cấp thành Kim Tử Quang Lộc Đại phu chính Tam phẩm, điểm này tất cả mọi người không có dị nghị, nhưng Triệu Húc lại vận dụng quyền lực thiên tử, phong Phạm Ninh là Thanh Hà quận công, ở tước vị thăng một cấp, thực phong năm trăm hộ.
Nhân sự thay đổi ngoại trừ ba người trong Đông cung nghị sự, những người khác đều không có biến động, thời gian còn nhiều, điều này sẽ cần từ từ giải quyết.
Mọi người lại thảo luận an bài việc năm mới và phân công túc trực bên linh cữu tiên đế, mặt khác, một số quyền lực và vật phẩm trọng yếu cũng tiến hành chuyển giao.
Còn có một chuyện trọng đại, mọi người cũng đã đạt thành nhất trí, nhất định phải tiếp thu bài học từ Trương Nghiêu Tá, bất luận điều động quân đội gì nhất định phải có binh phù, kim bài, ngọc tỉ, quân lệnh, bốn cái hợp nhất, nói cách khác, Thái hậu hai cung, một người chưởng khống binh phù, một người chưởng khống kim bài, thiên tử chưởng khống ngọc tỉ, Tri Chính Đường chưởng khống quân lệnh, bốn bên đạt thành chung nhận thức mới có thể điều động quân đội.
Giữa trưa, trọng thần nghị sự cũng kết thúc, Triệu Húc vẫn chưa có ngự thư phòng, y liền tạm thời mượn ngự thư phòng của hoàng tổ phụ, lâm thời triệu kiến Phạm Ninh.
Phạm Ninh thấy y hơi lo lắng, liền cười nói:
- Bệ hạ vẫn chưa thích ứng với thân phận mới sao?
- Trong lòng ưu phiền nhiều sự việc.
Triệu Húc thở dài nói:
- Chiêm sự, Thái hậu hai cung có chút không hợp, ngươi biết không?
Phạm Ninh hiện tại mặc dù có chức quan mới, nhưng cũng chưa từ chức Đông cung chiêm sự, hắn không nghĩ tới Triệu Húc mở miệng chuyện đầu tiên chính là cái này, theo lý Tào Nhu và Cao Thao Thao là quan hệ dì và chất nữ, nên hòa hợp mới đúng, sao có thể không hợp, khiến Phạm Ninh có chút khó hiểu.
- Nguyên nhân vì sao thưa bệ hạ?
- Cụ thể ta cũng không biết như thế nào!
- Bệ hạ, chú ý xưng hô. Phạm Ninh nhắc nhở y.
Triệu Húc vội vàng sửa lời:
- Trẫm chỉ nghe nói có liên quan tới hôn sự của mẫu thân năm ấy.
Phạm Ninh lập tức hiểu ra, Cao Thao Thao từng nói với mình, năm đó Tào hoàng hậu là muốn hiến Cao Thao Thao cho thiên tử Triệu Trinh, để đối kháng Trương quý phi, nhưng Cao Thao Thao sao có thể gả cho dượng mình? Cho nên Triệu Trinh không nạp, Tào hoàng hậu liền gả nàng cho Triệu Tông Thực.
Hai lần đề cập đến chung thân đại sự đều là Tào hoàng hậu làm chủ, cũng không có trưng cầu ý kiến bản thân Cao Thao Thao, cho nên Cao Thao Thao vẫn vì chuyện này mà không vui.
Phạm Ninh an ủi Triệu Húc nói:
- Sự tình trước kia đã qua, về sau cần hai người họ phối hợp với nhau, tin tưởng hai người đều hiểu rõ đại cục, là tiền bối hiểu lí lẽ, trên triều chính sẽ không có quá nhiều mâu thuẫn.
- Như vậy đương nhiên là tốt nhất, mặt khác tình hình Trương Nghiêu Tá như thế nào rồi?
- Trương Nghiêu Tá đã uống thuốc độc tự sát, đương nhiên, lão không chịu tự sát, là vi thần tiễn lão một đoạn đường, vi thần đề nghị bệ hạ nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, qua một thời gian ngắn, tìm lý do lưu đày hết nam đinh đến Nam Đình, sau đó lấy lý do khí hậu không hợp nên chết vì bệnh, bệ hạ, không thể có lòng dạ đàn bà, lưu lại hậu hoạn sau này!
Triệu Húc nghĩ đến phụ thân chết thảm, trong mắt y hiện lên một tia ác nghiệt, liền gật gật đầu,:
- Muốn diệt trừ bọn họ, không chỉ có một mình trẫm đâu!
Triệu Húc lập tức lại thở dài nói:
- Chiêm sự lập nhiều công lớn như vậy, nhưng ngay cả Tri Chính Đường cũng không được vào, trong lòng trẫm vạn phần áy náy!
Phạm Ninh mỉm cười:
- Nào có Tể tướng nào hai mươi lăm tuổi, ba mươi tuổi còn tạm được, vi thần cũng không thèm để ý, bệ hạ cần gì áy náy, có điều thực chức cụ thể của vi thần vẫn cần nhờ bệ hạ đặc biệt ân chuẩn.
Triệu Húc tinh thần rung lên:
- Chiêm sự muốn đảm nhiệm thực chức gì, Tam Ty Sứ được không?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Ta muốn đảm nhiệm Hải ngoại Kinh Lược Sứ, xin bệ hạ ân chuẩn!
Triệu Húc hơi hơi thở dài:
- Trẫm nhớ không lầm, đây là ý tứ của hoàng tổ phụ.
Phạm Ninh yên lặng gật đầu:
- Đúng là sắp xếp của Tiên đế!
Tình hình ăn cơm trưa hôm nay khá nặng nề, nghe nói Phạm Ninh lại muốn đến hải ngoại khai thác, người trong nhà đều không hài lòng, Chu Bội và Âu Dương Thiến dù không vừa lòng cũng không biểu hiện ra, nhưng Trương Tam Nương thì thẳng thắn phê bình con trai.
- Rốt cuộc thì con muốn thế nào, con trai con được hơn một tuổi, vừa mới biết gọi cha, còn con gái thì mới ba tuổi, là thời điểm cần được cha yêu thương, con lại phủi mông bỏ đi, để lại một nhà già trẻ, lại còn là hải ngoại, chờ đến lúc con trở về, cỏ trên mộ phần của mẹ đã mọc cao đến một thước rồi.
Trương Tam Nương thật sự tức giận, hai con dâu còn trẻ, lại bắt các nàng ở nhà sống một mình chờ chồng, hắn có còn là một người chồng hợp pháp không? Thậm chí còn không bằng cha hắn, năm đó cha hắn mở y quán ở Mộc Đổ trấn còn biết mỗi tối chạy về nhà, đứa con này sao lại không biết chịu trách nhiệm như thế.
Phạm Ninh còn trông cậy vào gia đình ủng hộ. Kết quả lại bị mẹ lên án mạnh mẽ, còn nói chuyện rất khó nghe, hắn phụng phịu không nói lời nào.
Chu Bội và Dương Thiến trao đổi ánh mắt, Chu Bội mở miệng.
- Mẹ chồng, trong lòng phu quân có hoài bão, muốn làm nên sự nghiệp, lấy tư cách là người nhà chúng ta cũng nên ủng hộ chàng, nhưng con cảm thấy thật ra vẫn còn có biện pháp để giải quyết, ví dụ như lúc trước, phu quân nhậm chức ở Côn Châu, con cũng đi theo, phu quân phải lo sự nghiệp, gia đình cũng cần phải viên mãn, vẹn cả đôi đường. Đương nhiên bây giờ người trong nhà nhiều thêm, nhưng cũng sẽ có cách giải quyết, phu quân thấy thế nào?
Chu Bội ngoài mặt đang khuyên mẹ chồng, trên thực tế là đang ám chỉ Phạm Ninh, đừng nghĩ đến chuyện đánh lẻ, ném chúng ta ở lại kinh thành.
Âu Dương Thiến cũng kịp thời phối hợp nói:
- Nói thật, chúng ta không phải không thể rời khỏi kinh thành, ở Giang Nam cũng rất tốt, Chân Nhi còn được sinh ở Giang Nam, sau đó ở Ứng Thiên phủ, mọi người cũng sống rất vui vẻ, con cảm thấy mấu chốt là người một nhà nên ở chung một chỗ, còn ở đâu cũng không quan trọng lắm.
Chu Bội lại lặng lẽ đá A Đa ngồi bên cạnh, A Đa cũng vội vàng bày tỏ thái độ.
- Muội ủng hộ hai chị dâu, người một nhà quan trọng là được ở cùng nhau, ở đâu cũng không sao.
Phạm Ninh thấy các nàng kẻ hát người phụ hoạ, chỉ đành thở dài nói:
- Mấu chốt là lần này ta muốn đến Nam Dương, Nam Dương không giống Côn Châu, thời tiết Nam Dương nóng nực, ra biển rất nguy hiểm không thể cho mọi người đi theo, nhiều nhất chỉ có thể để mọi người đến Tuyền Châu, ở Hải Ngoại Kinh Lược Phủ, dù có xa cách lâu nhất cũng chỉ là một hai tháng, hơn nữa phần lớn thời gian ta đều ở Tuyền Châu.
- Vậy thì dọn nhà đến Tuyền Châu.
Trương Tam Nương làm trưởng bối, một lời giải quyết nhanh gọn.