Mọi người đạt được mục đích chung, trên bàn ăn trở nên náo nhiệt, thảo luận về Tuyền Châu, Chu Bội hỏi Kiếm Mai Tử.
- Kiếm tỷ đã đến Tuyền Châu rồi, thấy Tuyền Châu như thế nào?
Ánh mắt mọi người hướng về phía Kiếm Mai Tử, người đã từng đi qua Tuyền Châu.
- Hồi bé ta cùng sư phụ đi qua, ở lại một năm, trong trí nhớ của ta, thời tiết rất tốt, không lạnh không nóng, nhất là mùa đông rất ấm áp, mùa hè cũng không nóng, khí hậu thoải mái hơn ở kinh thành, chỉ là hơi ẩm ướt, ngoài ra Tuyền Châu rất sầm uất, cảm giác phồn thịnh hơn Minh Châu, đến cả mấy thứ đồ hiếm có cũng mua được.
- Vậy có con khỉ nhỏ không? Phạm Chân Nhi cắt ngang hỏi.
Mọi người thoáng mỉm cười, Âu Dương Thiến trừng mắt nhìn con gái.
- Có khỉ nhỏ cũng không cho con chơi, nó sẽ cào vào mặt con.
Trong mắt Phạm Chân Nhi lộ vẻ sợ hãi, rụt rè nói:
- Thỏ nhỏ và sóc nhỏ thì được chứ!
Kiếm Mai Tử cười nói:
- Tuyền Châu có rất nhiều hoa, động vật nhỏ cũng rất nhiều, cháu sẽ rất thích.
- Được ạ!
Chân Nhi vui vẻ vỗ tay, bỗng nhiên bé lo lắng hỏi phụ thân:
- Cha, chỗ đó có núi không?
Phạm Ninh biết con gái quan tâm không phải là thành thị xung quanh núi mà là nhà trong núi nhỏ, Phạm Ninh cười nói:
- Chỉ cần Chân Nhi đến, nhất định sẽ có.
Chân Nhi cũng không muốn ăn cơm nữa, vui mừng chạy đi tìm nhũ nương.
Âu Dương Thiến khẽ nói với chồng:
- Bây giờ chàng đừng đồng ý trước với con, vạn nhất không có thì sao.
- Nếu như không có thì chúng ta xây một ngọn núi.
Phạm Ninh từ trước đến nay luôn không có ranh giới cuối cùng đối với yêu cầu của con gái.
Trương Tam Nương đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
- A Ninh, Minh Nhân cùng Minh Lễ cũng ở Tuyền Châu sao?
Phạn Ninh gật đầu cười nói:
- Hai người bọn họ lăn lộn ở Tuyền Châu, làm ăn rất phát triển, đã là thương gia trên biển lớn nhất Tuyền Châu, nếu cả nhà đến Tuyền Châu, để con viết trước một lá thư gửi cho bọn họ, để bọn họ để ý giúp đỡ tìm chỗ ở.
Chu Bội cũng nói:
- Chu gia làm ăn ở Phúc Châu và Tuyền Châu cũng rất lớn, ở Tuyền Châu cũng có ba chi nhánh cửa hàng tiền, chú hai của thiếp thường trú ở Tuyền Châu, phu quân người cảm thấy có cần thiết mở thêm một cửa hàng tiền thứ tư nữa không?
Phạm Ninh hiểu ý vợ, cửa hàng tiền Chu thị ở Tuyền Châu không liên quan gì đến bọn họ, là của Chu gia, vợ muốn nói tới việc dời cửa hàng tiền ở kinh thành đi đến Tuyền Châu.
Phạm Ninh suy nghĩ một lát rồi nói:
- Không cần mở cửa hàng thứ tư, có thể mua lại một chỗ.
Chu Bội cười nói:
- Vậy thiếp viết thư cho tổ phụ.
Phạm Ninh không lo Chu Nguyên Phủ không đồng ý, bây giờ hắn đã là quan lớn chính tam phẩm, tước vị đã là quận công chính nhị phẩm, trên thực tế còn được phong năm trăm hộ, lấy quyền thế bây giờ của hắn, đừng nói là mua lại một cửa hàng tiền Chu thị, chỉ cần hắn mở miệng, Chu gia lập tức dâng lên, một đồng cũng không lấy.
Bữa cơm trưa của cả nhà lúc đầu nặng nề, cuối cùng kết thúc trong vui mừng.
Sau hai ngày, năm mới Hoàng Hữu năm thứ tám đến trong bi thương, năm mới đến, trời cao có hơi thở vui mừng hòa với không khí bi thương do hoàng đế băng hà, cộng thêm thời gian năm mới buôn bán cũng tạm dừng, cho nên trăm họ ngừng buôn bán mấy ngày cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của dân chúng.
Sáng giao thừa một trận tuyết bay lả tả rơi xuống, rất nhanh bao bọc biến kinh thành trở thành một thế giới màu trắng, tiếng cười đùa vui vẻ của đám trẻ khiến năm mới thêm mấy phần vui mừng, bắt đầu giao thừa, khắp nơi trong kinh thành bắt đầu đốt pháo.
Mùng một đầu năm không ra khỏi cửa, Phạm Ninh ở nhà với người nhà, hắn dẫn con gái leo lên gò núi trong phủ, trong tay xách túi lớn, bên trong chứa đủ loại hoa quả khô, hạt dẻ, quả phỉ, quả thông, các loại bánh lúa mạch, mặc dù Phạm Ninh đã giải thích rất lâu cho con gái, sóc nhỏ, thỏ nhỏ và nhím nhỏ sẽ có lương thực sống qua mùa đông, nhưng hắn không chống lại được nước mắt của con gái, vội vàng tự mình đưa lương thực đến cửa cho động vật nhỏ.
- Chân Nhi, chúng ta để đồ ăn trong đình có được không, tuyết rơi cũng không bị che lấp, chúng sẽ tự tới ăn.
- Vậy chúng có lạnh không phụ thân, có cần để hai bộ quần áo?
Vành mắt Chân Nhi đỏ lên hỏi.
Phạm Ninh cười khanh khách, lại kiên nhẫn giải thích:
- Bọn chúng đều mặc áo khoác da. Con nhìn cả người sóc nhỏ được bao bọc bởi lông, thỏ nhỏ cũng vậy, lông rất dài, mùa đông sẽ không lạnh.
- Phụ thân, vậy còn nhím nhỏ? Nó không có lông.
- Nhím nhỏ trốn trong nhà ấm áp ngủ. Ngủ qua mùa đông, đến mùa xuân mới tỉnh dậy, hơn nữa chỗ này của chúng ta có rất nhiều lương thực, bọn chúng sẽ không bị đói.
Phạm Ninh chỉ vào cây dẻ và cây hạch đào, đây là cây mấy tháng trước di chuyển, di chuyển năm cây ăn quả, nhưng cuối cùng chỉ còn hai cây ăn quả còn tươi tốt, bây giờ trên cây dẻ còn không ít quả chưa rụng.
Từ trên cây dẻ rơi xuống, Phạm Ninh nhặt được một đống hạt dẻ lớn, lúc này Chân Nhi mới yên tâm, bé mang thức ăn đặt ở trong đình, sau đó theo cha trở về.
Mẹ bé là Âu Dương Thiến thì đang bận rộn thu dọn đồ đạc, ngày mai phải đi chúc tết cha, là lần đầu tiên trượng phu đến nhà mẹ đẻ, nàng biết ngày mai trong phủ nhất định rất náo nhiệt, nhóm học sinh của phụ thân sẽ đến nhà chúc tết, cả nhà đại ca cũng sẽ tới, còn có hai muội muội đã lấy chồng và ba người em trai, nàng đều phải chuẩn bị quà.
Giá trị con người bây giờ của Âu Dương Thiến rất lớn, lúc nàng xuất giá, Phạm Ninh cho nàng năm trăm lượng hoàng kim cùng hai mươi viên minh châu làm đồ cưới, về sau được tiền tiêu hàng tháng giống Chu Bội, ba trăm xâu tiền một tháng, sau khi nàng sinh Phạm Chân Nhi, Phạm Ninh cũng cho nàng ba chục ngàn xâu tiền cùng mấy ngàn mẫu đất, ngoài ra còn có hai ngôi nhà, trong đó một căn nàng giao cho cha tặng lại đại ca, căn lớn nàng giữ lại, nàng cảm giác mình sẽ sinh được con trai, chuẩn bị để lại cho con trai mình.
Dĩ nhiên, Âu Dương Thiến không thể nào hào phóng quá giống như lần đầu tiên đến cửa, lần đầu đã cho cha ba ngàn xâu tiền, lần này chủ yếu là đưa quà nhỏ.
Lúc này, Phạm Ninh dẫn con gái về đến sân, lại đưa A Chân cho nhũ nương, còn hắn thì trở về phòng của vợ.
- Cuối cùng cũng thuyết phục được nhóc con kia.
Phạm Ninh vào cửa cười nói:
- Con bé cứ muốn mang sóc, thỏ đến Tuyền Châu, ta còn phải giải thích với nó trong phủ có cây đào, cây lê, cây hạnh, còn có cây tùng, cây dẻ, cây hạch đào, trên gò núi cũng có rất nhiều nấm, đủ cho những loài động vật nhỏ ăn rồi, con bé mới hiểu ra.
Âu Dương Thiến thở dài nói:
- Chàng chiều con quá rồi, đến mức nuông chiều, chàng đối với Cảnh nhi cũng không tốt đến thế, trong lòng A Bội sẽ không dễ chịu.
- Nàng không hiểu rồi, con gái phải cưng chiều, con trai cần phải nghiêm khắc, sau khi lớn lên, con gái sẽ không bị tiền tài bên ngoài cám dỗ, con trai mới càng nỗ lực, nếu không nàng cũng sinh một đứa con trai, ta cũng không cưng chiều nó như đối với Chân Nhi.
- Thiếp cũng rất muốn sinh.