Phạm Ninh ngồi trên thuyền lớn trực tiếp từ cửa biển lái vào Tấn Giang, lại chảy ngược hơn mười dặm phía sau tiến vào huyện thành, đỗ sát vào bến tàu lớn.
Phạm Ninh từ trên thuyền lớn đi xuống, liếc mắt đã nhìn thấy Địch Thanh đón tiếp hắn, thời gian mười mấy năm trôi qua, Địch Thanh râu tóc đã bạc phơ, nhưng mà vẫn có tinh thần phấn chấn, sống lưng ưỡn thẳng tắp, ông nhìn thấy Phạm Ninh, nhất thời cười lớn tiến lên đón, hai người ôm nhau, Địch Thanh cười nói:
- Ta cũng biết ngươi tới thay ta, cuối cùng cũng đợi được ngươi tới rồi.
Phạm Ninh cũng thở dài nói:
- Địch công một mình ở chỗ này trấn thủ nhiều năm, trong lòng ta cảm thấy rất hổ thẹn.
- Là ta hổ thẹn mới đúng, không làm nên sự nghiệp hải ngoại, sau này thì trông cậy vào Phạm sử quân rồi.
Phạm Ninh lắc đầu, ở nơi này là trách nhiệm của Địch Thanh, là Triệu Trinh tạm dừng mở rộng hải ngoại, điểm này trong lòng mọi người đều hiểu, Phạm Ninh lại dẫn theo mấy tên quan viên giới thiệu với Địch Thanh, Địch Thanh dẫn Phạm Ninh đến hải ngoại Kinh Lược Phủ.
Hải ngoại Kinh Lược Phủ ngay tại bến tàu phía đối diện, cách một con đường, đi bộ mấy chục bước là đến rồi, diện tích Kinh Lược Phủ ước chừng ba mươi mẫu, khí thế hùng vĩ, cửa có binh lính đứng gác.
Địch Thanh dẫn Phạm Ninh vào đại sảnh, hai người tiến hành nghi thức trao quyền đơn giản, Phạm Ninh chính thức trở thành chủ nhân Kinh Lược Phủ.
Hai người ngồi xuống, Địch Thanh sai người rót trà:
- Mở rộng Lưu Cầu phủ đã hoàn toàn dừng lại, cho tới bây giờ, chỉ mở rộng một phần bắc bộ, xây xong một tòa huyện thành, dân chúng hơn ngàn hộ, đóng quân ba ngàn người, mấy năm này tinh lực của ta đều đặt ở trên việc luyện binh, ngược lại là luyện được một chi thủy quân tinh nhuệ.
- Bên phủ Lưu Cầu chắc là có khu mỏ chứ?
Phạm Ninh lại hỏi.
- Trước kia còn lấy mấy mỏ bạc, Tam ty dừng phê duyệt tất cả khu mỏ, cũng không cho phép hải ngoại Kinh Lược Phủ có bất kỳ cử chỉ vượt quá, còn có lần trước ta xin di chuyển hai chục ngàn hộ dân chúng đi đến Lưu Cầu phủ, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Phạm Ninh hơi mỉm cười nói:
- Di chuyển hai chục ngàn hộ dân chúng đi đến Lưu Cầu phủ đã xin phê duyệt rồi, nhưng không phải chỉ một lần di chuyển, mà là phân chia thành năm năm để di chuyển, ngoài ra, Tam ty cũng sắp phê duyệt quyền khu mỏ và đất đai xuống cho Kinh Lược Phủ rồi, quân đội Kinh Lược Phủ mở rộng đến hai chục ngàn người, cùng lúc đó, ta nhận được hổ phù điều động binh lính và kim bài tác chiến, có thể toàn quyền phát động ba ngàn người trở xuống chiến tranh ở hải ngoại.
Địch Thanh càng nghe càng trợn to mắt, hồi lâu mới thở dài nói:
- Ta biết rồi, thời đại khai thác hải ngoại lần thứ hai chắc chắn sẽ được mở ra trong tay ngươi.
Phạm Ninh lắc đầu.
- Quyền lực lớn, áp lực cũng lớn, Tri Chính Đường không có lợi sẽ không giao quyền, yêu cầu Kinh Lược Phủ bắt đầu từ sang năm, giải quyết triệt để vấn đề tự cung cấp lương thực, hàng năm còn phải nộp thuế tài chính cho triều đình mười triệu xâu, dĩ nhiên, mười triệu xâu cũng bao gồm cả Côn Châu.
Địch Thanh nhướng mày, mười triệu xâu, mặt ông lộ vẻ khó xử nói:
- Bằng vào Côn Châu cùng Lưu Cầu phủ sợ rằng còn lâu mới đủ mười triệu xâu.
- Cái vấn đề này ta suy nghĩ rồi, tự cung cấp lương thực hoàn toàn không thành vấn đề, dân số chúng ta thiếu, dựa vào quân đội tích trữ có thể giải quyết, lại nói sản lượng Côn Châu rất lớn, đem lương thực Côn Châu điều động một ít thích hợp tới cũng là biện pháp rất tốt, còn mười triệu xâu, Côn Châu trước mắt hàng năm đóng ba triệu xâu là ổn định, ta định mở rộng khai thác bụi vàng ở Kình Châu, ngoài ra ngựa chiến đấu bắt đầu từ sang năm chuyển vào Đại Tống ba chục ngàn con, dựa theo giá mỗi con năm mươi xâu tiền mà tính, tài chính thuế vụ hàng năm của Côn Châu cũng đạt năm triệu xâu, Lưu Cầu phủ chủ yếu là vật liệu gỗ, thủy sản, trái cây, mỏ sắt, tạm thời không thể cung cấp quá nhiều tài nguyên, cho nên hàng năm năm triệu xâu còn phải lấy từ Nam Dương.
Địch Thanh hơi hiểu ra.
- Cho nên mấy năm này kinh lược trọng điểm ngươi đều sẽ đặt ở Nam Dương.
Phạm Ninh chậm rãi gật đầu.
- Đúng là như vậy!
Sáng hôm sau, Địch Thanh liền lên thuyền rời khỏi Tuyền Châu để đến kinh thành. Một lần nữa làm lại từ đầu cho dù một đoạn này không quá vui vẻ. Nói thật, ông ở Tuyền Châu thật sự đủ lâu rồi, hải ngoại khai thác thành công cũng được, thất bại cũng được đều giao cho Phạm Ninh, tất cả với ông đều không có quan hệ gì nữa rồi.
Một buổi sáng, Phạm Ninh liền ở tại Kinh lược phủ nha nhận biết thuộc hạ, quan nha kinh lược phủ có hơn 30 người, phần lớn là tiểu quan thất phẩm bậc thấp, hơn phân nửa đều không có tuyên bố chính thức làm quan ở kinh thành. Cái này do quan viên tuổi còn trẻ, kinh nghiệm không nhiều, nhưng ai ai cũng có tinh thần phấn đấu và tuổi trẻ nhiệt huyết đều mong muốn một phen làm nên sự nghiệp khiến cho bản thân chính thức được thăng tiến thành quan ở kinh thành. Cũng vì thế, khi Phạm Ninh đến Kinh lược phủ liền nhận được sự nghênh đón của bọn họ.
Hoan nghênh thì hoan nghênh nhưng Phạm Ninh không cùng bọn họ dùng cơm trưa mà là cùng với hai huynh đệ Minh Nhân và Minh Lễ. Hai người ngày hôm qua chỉ biết Phạm Ninh đã đến, vất vả lắm mới chờ được Địch Thanh đi rồi hai người liền lập tức tìm đến Phạm Ninh.
Huynh đệ hai người ở trong thành chọn ra tửu lâu tốt nhất để thiết yến tẩy trần cho Phạm Ninh. Tiền vốn mở Tấn Giang tửu lâu này chính của hai người bọn họ.
- Hai người các đệ đừng trông cậy việc ta có thể giúp các đệ cái gì, nhưng thật ra hiện tại ta cần các ngươi hỗ trợ. Hiện tại trước mắt ta đều là một màu đen, phải cần đến tin tức của các đệ.
Minh Lễ và Minh Nhân nhìn nhau, Minh Nhân nói:
- Chúng ta cho huynh một lời khuyên, chính là đừng tin vào lời nói của Địch lão gia, nhất là Lưu Cầu Phủ, đi rồi huynh sẽ thất vọng.
- Vì sao? Phạm Ninh không hiểu hỏi.
- Lưu Cầu phủ có 2000 nhân khẩu đều liều mạng muốn trở về, bên kia đóng giữ 3000 người. Việc duy nhất cần phải làm là ngăn cản dân chúng trở về. Bên kia so với Côn Châu quả thực kém đến quá xa. Khí độc, độc trùng, thổ dân là ba thứ uy hiếp nghiêm trọng đến sự sinh tồn của bách tính.
Minh Lễ tiếp lời:
- Kỳ thật vấn đề khí độc ngược lại cũng không lớn, có dược vật có thể phòng tránh, về phần độc trùng bên trong thành không có, chủ yếu là ngoại thành mới gặp phải. Đau đầu nhất vẫn là thổ dân, đi lại như gió, dùng tiễn độc bắn chết nông dân. Những năm này số nông dân chết dưới độc tiễn của chúng ít nhất cũng có vài trăm người rồi, làm cho dân chúng khủng hoảng cho nên dù có miễn thuế, dân chúng cũng sẽ không nguyện ý ở đó.
- Vậy vì sao không bao vây tiêu trừ?
Minh Nhân bĩu môi:
- Cái này phải hỏi Địch soái rồi, ta đoán chừng lão không có được quyền giao chiến. Không giống huynh ở Nhật Bản, có thể toàn quyền khai chiến cùng quân đội Nhật Bản, tay chân Địch soái bị chế trụ, chỉ có thể bị động phòng ngự.
Phạm Ninh gật đầu, hai ngày nữa hắn phải đích thân đi xem Lưu Cầu phủ, tận mắt nhìn thấy một chút mới được.