Phạm Ninh hỏi Minh Nhân:
- Đệ lấy được ở hải đảo Tô Lộc quốc chưa?
Nói đến sự tình của hải đảo, vẻ mặt của Minh Nhân đầy giận dữ:
- Đừng nói nữa, Tô Lộc quốc vương là loại tiểu nhân hèn hạ không hơn không kém, 500 xấp tơ lụa cho gã, không ngờ gã chỉ cấp cho ta một tiểu đảo nhỏ dài hai dặm, trên đó tất cả đều là tảng đá, ngay cả nước ngọt cũng không có, hơn nữa xung quanh đá ngầm dày đặc, thuyền bè không thể đến gần. Ta đi tìm Tô Lộc quốc vương tính sổ, gã nói rằng ta nghe lầm, hòn đảo ta muốn ấy ít nhất giá trị năm vạn xấp tơ lụa, thiếu một xấp gã cũng không bán.
Phạm Ninh cười cười lại hỏi:
- Nhân khẩu trong Tô Lộc quốc rất nhiều sao?
- Rất ít, tối đa chỉ có mấy vạn nhân khẩu, huynh muốn dùng bọn họ làm nhân công sao?
Minh Nhân, Minh Lễ vô cùng khôn khéo, lập tức hiểu được dụng ý của Phạm Ninh.
Phạm Ninh vỗ trán, hắn chợt nhớ đến chuyện trọng yếu, Tô Lộc quốc là do mình đặt tên nhưng trong lịch sử thì Tô Lộc quốc phải tới mấy trăm năm sau mới xuất hiện, hiện tại bên kia nhiều lắm là một đám thổ dân bộ lạc, quốc vương Minh Nhân nói ắt hẳn là Lã Tống quốc chứ không phải là Tô Lộc quốc.
Nghĩ thông suốt điểm này hắn vội vàng nói:
- Mấy vạn người này do một quốc vương cai trị, hay là chỉ có vài bộ lạc lớn nhỏ giống như người tộc Côn.
Minh Nhân suy nghĩ một chút nói:
- Là một tiểu quốc, quốc vương rõ ràng là tên đê tiện vô sỉ, nhân khẩu của tiểu quốc này nhiều nhất là bảy tám vạn, đều là người da đen có dáng người thấp bé, từ đốt rẫy gieo hạt đến trồng trọt đều cực kỳ lạc hậu. Không có thành trì nhưng sử dụng gỗ làm hoàng cung, chẳng qua có nhiều hoàng kim. Điểm ấy hấp dẫn không ít người tới.
Phạm Ninh đã hiểu, có dải bình nguyên rộng lớn, thì phải là Lã Tống quốc chứ không phải là Tô Lộc quốc, hắn lại hỏi:
- Những hòn đảo phía nam thì sao?
Minh Nhân lại nói:
- Phía nam các đảo chính là các bộ lạc lớn nhỏ, tổng cộng có 13 bộ lạc lớn nhỏ, mỗi bộ lạc hơn ngàn người, hằng năm đều nảy sinh xung đột, tàn sát lẫn nhau. Nói thật, sức chiến đấu của bọn họ đều rất yếu, tất cả đều là dáng người thấp bé da đen, dùng đất chế cung tiễn và trường mâu. Nếu là quân Tống trước đây, chỉ cần một ngàn quân là có thể càn quét sạch tất cả các bộ lạc.
Phạm Ninh suy đi tính lại, nhân khẩu của Lã Tống không nhiều, dùng làm nhân công khai thác phát triển Lưu Cầu phủ cũng không khả thi, chỉ có thể suy nghĩ biện pháp khác thôi. Bây giờ chỉ có thể tiếp tục sử dụng nhân công Nhật bản thôi.
Ba người rảnh rỗi ngồi tán gẫu một lát, Minh Lễ hỏi:
- Thẩm nương, đệ muội họ đều sắp đi qua sao?
Phạm Ninh gật đầu:
- Các nàng sẽ ở lại Tuyền Châu.
- Vậy chỗ ở làm sao đủ, huynh phải nghĩ biện pháp khác mới được.
Chỗ ở Địch Thanh tu sửa thì Phạm Ninh đã nhìn thấy rồi, đều là hai ba gian nhà nhỏ, cũng là do Địch Thanh tự bản thân mình tiết kiệm, ông sửa phòng ốc đều cực kỳ đơn sơ, diện tích nhỏ hẹp thì đã không nói đến rồi, hơn nữa căn bản chưa nói đến toàn cảnh. Chính là số lượng viện tử ngược lại cũng không ít, xây dựng khỏang 50 đến 60 tòa, nhưng lại không có được một tòa đáng lọt vào mắt.
Phạm Ninh cười nói:
- Ta cũng định cùng hai người thương lượng việc này, các đệ có đề nghị gì không?
Minh Nhân tựa vào ghế cười nói:
- Tuyền Châu phú thương rất nhiều, tòa nhà lớn không ít, huynh xem có yêu cầu gì không?
Phạm Ninh khẽ mỉm cười:
- Ta thấy nội thành Tuyền Châu không ít núi, ta hy vọng tòa phủ của ta cũng có núi, tòa phủ này ta có thể mua lại, không cần phải thuê.
Minh Nhân và Minh Lễ thấp giọng thương lượng với nhau một lúc, Minh Lễ nói:
- Đông Bình sơn thế nào, trên núi Đông Bình có rất nhiều tòa phủ trạch được xây dựng dựa vào núi, khoảng chừng hơn 40 đến 50 mẫu.
Đông Bình sơn ngăn cách thị trấn và hải cảng bởi một ngọn núi vắt ngang, dài chừng hơn ba mươi dặm, cao trên mười trượng. Trên núi rừng cây rậm rạp, phong cảnh xinh đẹp nên thơ, Phạm Ninh trầm tư chốc lát nói:
- Ta thấy bên trong thành cũng không thiếu các đồi núi nhỏ, cũng có chỗ lớn hơn mười mẫu, rất tinh xảo, có hay tòa nhà như vậy không?
Minh Lễ cười ha hả nói:
- Cái huynh nói được gọi là độc sơn phủ, đây chính là tòa phủ cao nhất Tuyền Châu, toàn bộ Tuyền Châu tổng cộng chỉ có ba tòa phủ, đều là xây dựng vào mấy thập niên trước, để ta đi gặp nhạc phụ hỏi giúp huynh.
Nhạc phụ của Minh Lễ là gia tộc quyền thế nhất Tuyền Châu, tên là Lý Nghiêu. Phạm Ninh chỉ thản nhiên cười, hắn cũng không từ chối hảo ý của Minh Lễ. Hai huynh đệ bọn họ là thương nhân đã lâu, còn không hiểu rõ được ý nghĩa của quyền lực sao.
Sau bữa cơm trưa, Phạm Ninh dẫn theo hơn mười tên tùy tùng cưỡi ngựa đi tuần tra trong thành. Hôm nay thời tiết tốt, ánh mặt trời rạng rỡ. Mặc dù là tháng một nhưng Tuyền Châu nhiệt độ cũng rất thích hợp giống như mùa xuân của Bắc quốc, gió biển thổi vào mặt, làm cho tinh thần sảng khoái.
Trên đường cái, người qua lại rất nhiều, khắp nơi có thể thấy được thương gia đến từ nước khác, nhân khẩu Tuyền Châu ước chừng trên dưới hai trăm ngàn người. Nhưng cộng với người đến từ Đại Tống cùng với các thương nhân nơi hải ngoại, cùng với các cửa hàng lớn nhỏ, tổng nhân khẩu đã vượt quá hai trăm ngàn, trên đường cái các loại cửa hàng san sát nhau, có thể thấy được việc làm ăn buôn bán vô cùng phát đạt.
Lúc này, Phạm Ninh dừng bước trước một tòa phủ, tòa phủ này có chí ít hơn năm mươi mẫu, trong tòa nhà có một tòa núi nhỏ hình vòng tròn, bắc cao nam thấp, đây không phải là núi nhỏ nhân tạo mà là một đồi núi nhỏ chân chính, những ngọn núi tươi tốt, và có thể nhìn thấy mờ nhạt các gian hàng. Một thác nước hình thành bởi một dòng suối trên núi chảy xuống từ đỉnh núi. Cảnh đẹp tuyệt trần.
Phạm Ninh lập tức thấy hứng thú, quay đầu lại nói với Chu Long:
- Đi một chuyến, thay ta thăm hỏi chủ nhân nơi này!
Chu Long xoay người xuống ngựa, đi về phía cửa chính, sau một lúc lâu gõ cửa thì cửa mở ra một khe nhỏ. Dường như có người nói chuyện với y. Lát sau Chu Long trở về bẩm báo:
- Khởi bẩm đại nhân, chủ nhân của tòa phủ này không có ở Tuyền Châu, chỉ để lại một lão già trông coi tòa nhà.
Phạm Ninh càng có thêm hứng thú, chủ nhân không có ở Tuyền Châu, vậy rất có thể giao dịch thành công.
Hắn cười nói:
- Vào xem!
Lão gia nhân trông giữ cửa nghe nói là quan lớn của triều đình thì không dám cản trở, chỉ đành để Phạm Ninh vào. Phạm Ninh đi vào tòa phủ, tiền viện và trung đình không có vẻ gì đặc biệt lắm, không khác tòa nhà bình thường là bao.
Nhưng đi vào hậu viện, Phạm Ninh bừng sáng, dưới chân núi, có một cái hồ rộng khoảng bảy hoặc tám mẫu. Riêng tòa núi nhỏ và hồ nước này đã chiếm khoảng ba mươi mẫu. Xung quanh xây dựng năm sáu tòa viện
năm đến sáu thước, được bao quanh bởi những tảng đá lớn, ngay cả khi trời mưa, bùn trên núi sẽ không tràn ra, một con đường lát đá nhỏ dẫn lên đỉnh núi, nhiều đình đài lầu các được xây dựng ở hai bên lối đi.
Mặc dù tòa phủ lớn này chưa được xây dựng một cách tinh xảo, nhưng nó rất có khí tức tự nhiên và nó thực sự được xưng tụng là non xanh nước biếc nhưng lại có cảm giác như trang viên.