Phạm Ninh bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, hỏi:
- Hiện tại triều đình vẫn cùng Nhật bản buôn bán sao?
Trình Lũng lắc đầu:
- Triều đình giống như không cổ vũ lắm, từ năm ngoái đã đình chỉ giao dịch giữa Côn Châu và nước Nhật Bản. Hiện tại vẫn chủ yếu là dân chúng giao dịch.
- Vậy hải tặc có nhiều không? Ta nghe nói có vẻ như lại xuất hiện rồi.
- Hải tặc vẫn có, nhưng không nhiều lắm, tại hải phận gần Lưu Cầu phủ có một chi, nước Nhật Bản có hai chi hải tặc ở trên biển thời gian dài, chẳng qua vừa mới nổi lên cách đây không lâu, thực lực cũng không mạnh, chỉ dám chặn cướp các thuyền nhỏ.
Hai người vừa rảnh rỗi tán gẫu một lát, Trình Lũng chuyển đề tài, cười hỏi:
- Dường như sứ quân rất có hứng thú đối với tòa viện tử này của ta?
Phạm Ninh ha hả cười nói:
- Vợ ta và mẫu thân đều đã đến Tuyền Châu sinh sống, quan trạch thì lại quá nhỏ, cho nên ta tính toán mua một tòa nhà, nữ nhi của ta lại thích núi, trên chân núi nuôi một số động vật nhỏ linh tinh, khi ta ở kinh thành trong nhà chỉ làm một núi đất, cho nên khi đến Tuyền Châu ta phải suy xét tòa nhà phải có núi, lúc trước có người đề cử tòa nhà ở núi Bình Đông, nói thật ta không ưa thích xây dựng tòa nhà trên núi cho lắm, một lòng muốn mua một tòa độc sơn viện, vừa lúc hôm trước thấy được tòa nhà của Trình viên ngoại.
- Không thành vấn đề, nếu sứ quân yêu thích tòa nhà kia, ta để lại cho ngài là được.
Phạm Ninh lắc đầu:
- Ta không đoạt đồ tốt của người khác.
Trình Lũng cười khổ một tiếng nói:
- Không dối gạt Sứ quân, tòa nhà kia vốn là mua cho thê tử của ta, nàng là người Tuyền Châu, muốn thường về thăm Tuyền Châu, nhưng bất hạnh năm trước nàng do bạo bệnh mà đã qua đời ở Phúc Châu, khiến tâm nguyện về Tuyền Châu thành tiếc nuối, tòa nhà này dù Sứ quân không cần, ta cũng dự tính bán đi, qua vài năm ta phải về quê nhà ở Dư Diêu, cửa hàng phải chuyển tới Minh Châu, cũng sẽ không trở lại Phúc Châu và Tuyền Châu nữa.
Phạm Ninh vui vẻ nói:
- Một khi đã như thế, vậy Trình viên ngoại cứ nói giá đi.
Trình Lũng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ba ngàn năm trăm quan tiền, với giá tiền này ta bán cho sứ quân.
Phạm Ninh hoảng sợ:
- Trình viên ngoại, cái giá tiền này ta cũng không dám mua, quá thấp rồi, ngươi vẫn nên nói giá thực đi, ta cũng không muốn bị đối thủ trong triều đình bắt lấy nhược điểm.
Trình Lũng cười khổ một tiếng:
- Đây là giá thực, mảnh sơn thủy kia là do nhạc phụ ta bốn mươi năm trước bỏ ra hai nghìn quan tiền mua lại, sau đó lại gả con gái cho ta, mười năm trước ta dùng một nghìn quan tiền xây dựng phòng ốc, lại lấy vài trăm quan tiền sửa chữa một phen, ba nghìn năm trăm quan tiền, ta không lỗ cũng không kiếm lời.
Phạm Ninh lắc đầu nói:
- Bốn năm trước giá cả không thể so với hiện tại, như vậy đi! Ta hời một chút, năm nghìn quan tiền, tòa nhà này bán cho ta, như thế nào?
Trình Lũng lộ vẻ mặt khó xử:
- Tuyền Châu giá nhà cũng không đắt lắm. Năm nghìn quan tiền mua tòa nhà 50 mẫu là hơi cao quá rồi.
- Đây không phải là vấn đề giá cả, bên trong thành chỉ có tổng cộng năm tòa độc sơn viện, có thác nước thì chỉ có nhà của ngươi, nếu ở kinh thành, tòa nhà này ít nhất phải hai mươi vạn quan, cho nên ta chiếm tiện nghi của ngươi, dùng năm nghìn quan mua lại.
- Không dối gạt Sứ quân, khi nhạc phụ ta mua cũng không có thác nước và hồ nước, là lúc sau mới chậm rãi hình thành, vậy năm nghìn quan đi.
Trình Lũng từ bì bao mang bên mình lấy ra khế ước mua bán nhà và khế đất cùng với một nhóm lớn chìa khóa, đặt lên bàn giao cho Phạm Ninh, mấy thứ này y để lại trong một tòa nhà khác ở Tuyền Châu, giờ trực tiếp mang tới.
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Ta đưa ngươi năm trăm lượng hoàng kim.
Hắn đứng dậy vào phòng trong đưa ra một cái hòm rương, đặt ở trước mặt Trình viên ngoại:
- Ở đây là năm trăm lượng hoàng kim, nặng 31 cân, mời nhận lấy!
Năm trăm lượng hoàng kim ở chợ đen có trị giá sáu nghìn quan tiền, Phạm Ninh vẫn là có hảo ý, hắn chuẩn bị dùng một vạn quan tiền mua lại tòa nhà này, người ta mua rẻ là vận khí của người ta, hắn sao có thể chiếm vận may của người khác thành của mình.
Trình Lũng vội vàng xua tay:
- Sao có thể dùng hoàng kim, đây cũng không dừng lại ở con số năm nghìn quan rồi!
- Trình viên ngoại không cần phải khách khí, cầm đi là được rồi.
Trình Lũng từ chối mãi cũng không được, chỉ đành nhận lấy, Phạm Ninh lại lấy một phần khế ước tiêu chuẩn, điền giá cả vào, Trình Lũng ký tên đồng ý, vụ mua bán này coi như hoàn thành.
- Một lúc nữa ta sẽ tới tòa nhà cũ, đón lão nhân đi sang một tòa nhà khác, bên kia cũng cần người trông giữ, Sứ quân trực tiếp đến lấy tòa nhà là được rồi.
Phạm Ninh cười nói:
- Bên trong đồ gia dụng không tệ, đều dùng gỗ long não hương loại tốt chế thành, tốt nhất là Trình viên ngoại di chuyển hết đi.
Trình Lũng cười ha hả:
- Năm trăm lượng hoàng kim đã bao gồm có đồ gia dụng, bằng không ta còn phải trả lại cho Sứ quân một nghìn quan tiền, Sứ quân đừng làm cho ta quá khó xử chứ.
Phạm Ninh cũng không nói gì thêm, liền vui vẻ đồng ý.
Uống xong ngụm trà, Trịnh Lũng lại hỏi dò:
- Vừa rồi Sứ quân nói đi Lưu Cầu phủ hai ngày sao?
- Trình viên ngoại có hứng thú với Lưu Cầu phủ sao?
- Trước kia có, nhưng bây giờ có tuổi rồi, một lòng muốn về quê dưỡng già.
- Trình viên ngoại năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
- Năm mươi hai tuổi rồi.
Phạm Ninh mỉm cười:
- Liêm pha bát tuần bất phục lão, Trình viên ngoại mới năm mươi hai tuổi, đã nghĩ tới chuyện dưỡng lão rồi sao? Vả lại con cháu của Trình viên ngoại đều ra sức làm ở bên ngoài, ai cho Trình viên ngoại dưỡng lão chứ?
Trịnh Lũng bị Phạm Ninh nói ra tâm sự, nét mặt già nua không khỏi đỏ lên, lúc trước ông ta nói phải về quê dưỡng lão, đó chẳng qua là sợ Phạm Ninh lo lắng, thẹn thùng mua nhà của chính mình, trên thực tế ông ta từ Nhật Bản trở về nước, chính là muốn về nước đại triển quyền cước, ông ta mới năm mươi hai tuổi, ái thê vừa mới cưới mới hai mươi tuổi, ít nhất vẫn có thể cố gắng thêm vài chục năm nữa, dưỡng lão cũng chỉ là nói vậy thôi.
Trình Lũng vội vàng uống trà che giấu đi sự chột dạ của mình, cố ý nóng lòng, lập tức sặc sụa, ho khan cả nửa ngày trời mới dịu lại.
Phạm Ninh cười rằng:
- Sao vậy, Trình viên ngoại có hứng thú với Lưu Cầu phủ không?
Trình Lũng thấy Phạm Ninh nghiêm túc, ông ta trầm ngâm một chút đáp:
- Trên thực tế, sau khi ta trở về từ Nhật Bản, đã suy tính mở một cửa hàng ở Lưu Cầu phủ, kỳ thật không những ta có ý nghĩ này, lúc đó rất nhiều thương nhân đều có ý nghĩ này, nhưng đến hiện tại, Lưu Cầu phủ cũng chỉ có ba cửa hàng nhỏ, Sứ quân biết là vì duyên cớ gì không?
- Ngươi cứ việc nói thoải mái, xem như là để ta hiểu rõ thêm một vài chuyện.
Phạm Ninh ngay sau đó lại kêu Trần Tháo vào ghi chép, Trình Lũng trầm tư chốc lát nói:
- Lưu Cầu phủ có mấy nhân tố rất bất lợi, thứ nhất là giao thông, mặc dù phía bắc Lưu Cầu phủ thiên nhiên không tệ, có thể cập bến thuyền lớn vạn thạch, nhưng từ Hương Cảng đến Huyện thành còn hai mươi mấy dặm, hàng hoá không dám để ở trên Hương Cảng, chỉ có thể chuyển vào trong thành, nhưng một khi mưa xuống, đường ngập rất khó đi, đi vào, nước bùn sẽ ngập đến đầu gối, xe ngựa đi vài bước sẽ rơi vào vũng bùn, chúng tôi gọi đoạn đường này là đường Quỷ Nê, nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ sửa.