- Nhân tố bất lợi thứ hai là an toàn, kỳ thực vấn đề thứ nhất cũng là vấn đề an toàn, nếu như an toàn, vậy thì trực tiếp xây dựng kho hàng trên bến tàu, cần gì vào thành? Theo những gì ta nói, bắt đầu từ ngày đầu tiên Đại Tống tiến vào Lưu Cầu, đã gặp phải sự phản đối mạnh mẽ của dân địa phương nơi đó, dân bản địa dùng phương thức lấy độc đánh lén, không ngừng quấy rối quân dân, thương nhân và người làm thuê của bọn họ cũng chết không ít, ở Nhật Bản ta có quen biết một thương nhân Tuyền Châu họ Lâm, mùa xuân năm trước đã bị dân bản địa dùng một mũi tên tẩm độc bắn thủng cổ, mất mạng tại chỗ, bỏ lại mẹ goá con côi, chính chuyện này đã dẫn đến tập thể thương nhân Tuyền Châu rút lui, suy cho cùng, vấn đề an toàn mới là chướng ngại vật lớn nhất, mặt khác khí độc, độc trùng, căn bản không tính, ta cất trên người hai lượng hùng hoàng và hai bình đan dược, từ trước đến bây giờ chưa bao giờ gặp độc trùng, cũng không sợ khí độc.
Phạm Ninh lặng lẽ gật đầu, ngày hôm qua thương nhân Tuyền Châu thiết yến đón gió tẩy trần cho hắn, trên yến hội mọi người đều không đề cập đến Lưu Cầu phủ, xem dáng vẻ là có căn nguyên ở trong đó.
- Còn gì nữa không?
Phạm Ninh lại cười hỏi.
- Còn có chính là vấn đề quyền tài sản, ví dụ, ta phát hiện một mỏ vàng ở Lưu Cầu phủ, không sai, mỏ vàng thuộc về triều đình là không giả, nhưng ta có thể khai thác không? Ta còn phải đến triều đình xét duyệt, nghe nói triều đình đã sớm đình chỉ phê duyệt khai thác mỏ kim ngân rồi, vậy ta phát hiện mỏ vàng còn có ý nghĩa gì? Sứ quân, thứ cho ta nói thẳng, triều đình đối với việc khai thác ngoài biển mấy năm nay đã không còn sự nhiệt tình và khoan dung như trước, khắp nơi tranh giành quyền lợi với dân, làm lòng người rét lạnh không ít.
Phạm Ninh biết những gì Trình Lũng nói là sự thật, sau khi Triệu Trinh thu hẹp khai thác hải ngoại toàn diện, Tam ty liền thu hồi toàn bộ mỏ vàng bạc ngoài hải ngoại, tư nhân khai thác mấy dòng sông ở Côn Châu đều bị ép dừng lại, Minh Lễ và Chu Gia đều bị ép rời khỏi Côn Châu trong bối cảnh này.
Quan phủ Côn Châu thậm chí ngay cả vàng cát ở trên đảo Chu Tước cũng không chuẩn cho Chu Gia khai thác, Chu Nguyên Phong tức giận, trả đảo Chu Tước về quan phủ, lần này Phạm Ninh nhậm chức tại Tuyền Châu, Chu Nguyên Phong không bày tỏ rõ thái độ đi theo, nhất định có liên quan tới chuyện này.
Phạm Ninh gật đầu:
- Lần này ta nhậm chức Kinh Lược sứ hải ngoại, có quan hệ rất lớn với Tân đế đăng cơ, Tam ty đã trao quyền phê duyệt tài nguyên của các vùng mỏ cho Kinh Lược phủ, ta sẽ chấp hành quy định của triều đình, ngươi phát hiện mỏ vàng, vậy ngươi sẽ có quyền khai thác, chỉ cần thu hoạch năm phần giao cho quan phủ, một nửa còn lại là của ngươi.
- Ngoài ra, ta cũng sẽ căn cứ vào yêu cầu phái xuất quân đội đóng giữ của chủ mỏ, trước kia, dân bản địa hung hăng chính là vì Địch sứ quân không có quyền điều động binh quyền và dùng vũ lực, nhưng ta có, ta sẽ điều động đại quân nghiêm khắc giết dân bản địa làm ác, dân bản địa nguyện ý phối hợp với quan phủ, ta sẽ thuê bọn họ cùng nhau phát triển.
- Tóm lại, vấn đề an toàn của Lưu Cầu phủ, là chướng ngại vật đầu tiên mà ta cần giải quyết, ta đi Lưu Cầu phủ lần này, Minh Lễ và nhạc phụ Lý Nghiêu của y sẽ đi cùng ta, nếu như Trình viên ngoại có thời gian, chúng ta không ngại cùng đi xem thử.
- Phạm Sứ quân khi nào xuất phát?
- Sáng sớm ngày mốt sẽ xuất phát.
Trình Lũng suy nghĩ rồi đáp rằng:
- Được thôi! Ta tạm thời sẽ không về Phú Châu, theo Sứ quân đến Lưu Cầu xem sao.
Trình Lũng lập tức cáo từ mà đi, Phạm Ninh để Chu Long đi tìm một người môi giới, việc chuyển nhượng tòa trạch giao cho hắn ta, sau khi Phạm Ninh ăn xong cơm chiều, liền tiến về phía nhà mới.
Nhà mới nằm ở phía Tây của Kinh Lược phủ, cách nhau chỉ có hai dặm, ở trên lầu Kinh Lược phủ sẽ có thể nhìn thấy rõ ràng núi nhỏ của phủ mới, quả núi nhỏ đó người bản xứ đều gọi là Bối Sơn (núi vỏ sò), nhìn từ xa quả thật giống vỏ sò trên mặt đất.
Phủ mới cách Tấn Giang cũng rất gần, chỉ có khoảng trăm mét, phía nam của ngôi nhà là con phố buôn bán phồn hoa, còn phía bắc thì là mảnh đất bỏ hoang lớn, cỏ dại cao nửa người, liên tục lan đến bờ sông Tấn Giang, ước chừng khoảng ba mươi mẫu.
Phạm Ninh nhìn mảnh đất bỏ hoang lớn phía bắc rất lâu, nếu như mua lại mảnh đất này, phủ mới sẽ đối diện Tấn Giang, sẽ xây dựng một bến tàu tư nhân, có thể trực tiếp lên thuyền ra biển.
Phạm Ninh lập tức nói với Chu Long rằng:
- Mảnh đất bỏ hoang này ta dự định sẽ mua lại.
- Ty chức đi nghe ngóng tin tức của mảnh đất này!
Chu Long quay ngựa rời đi, lúc này Phạm Ninh mới đi vào phủ từ cổng lớn phía nam, người lão già trông nom đã được Trình Lũng đón đi, trong phủ trống rỗng, không có một người, Phạm Ninh để cho đám lính gác bên ngoài nghỉ ngơi, một mình hắn vào trong phủ, cẩn thận quan sát ngôi nhà này.
Ngôi nhà này chí ít đã hai mươi năm không có chủ nhân, dọn dẹp lại cũng không tệ, không có bụi cỏ dại xuất hiện, đây cũng là đặc điểm của khu vực nhiệt đới, ánh sáng nhiệt độ và lượng nước đầy đủ, không có người dọn dẹp, sau mấy năm sẽ biến thành một rừng cây rậm rạp.
Tuy rằng thu dọn lại sẽ không tệ, nhưng phòng ốc cũng đã rất lâu rồi, tường đã có nhiều khe nứt, với lại ngoại trừ phòng chủ ra, tường các phòng khác đều là bùn đất nện thành, khó trách sửa một ngôi nhà lớn như vậy mới tốn một ngàn năm trăm quan tiền, chất lượng của phòng quả thật khá tệ.
Ưu thế duy nhất của ngôi nhà này chính là độc một núi chỉ có một thác nước, còn có một hồ nước nhỏ, nhưng đây cũng là ưu điểm lớn nhất, toàn bộ thành Tuyền Châu chỉ có năm ngọn núi nhỏ linh lung, còn có hai ngọn núi khá lớn trong thành huyện, đều trở thành điểm vui chơi của bách tính, đương nhiên còn có núi Đông Bình kéo dài mười dặm, nhưng nó ở ngoài tường thành huyện.
Toàn bộ mấy trăm bộ đồ gia dụng cũng không tồi, không ngờ là dùng gỗ hương long não chế thành, gỗ hương long não phân bố rải rác ở Lã Tống và Nam Dương, nhựa cây này là một hương liệu hương long não, cũng chính là băng phiến.
Lúc này, Chu Long vội vàng nói:
- Khởi bẩm Sứ quân, khu rừng lúc đó là một cánh đồng, được bán cho nhạc phụ của Trình viên ngoại cùng với ngọn núi nhỏ này, nhạc phụ của ông ta đã trồng lương thực, sau hai mươi năm trước ông ta qua đời, cánh đồng đó đã bỏ hoang rồi, sau này phủ đầy cỏ dại, nếu Sứ quân mua lại toà phủ này, sau khi chuyển nhượng giấy tờ, mảnh đất hoang này sẽ thuộc về Sứ quân.
Phạm Ninh sửng sốt cả nửa ngày, hắn vẫn chưa nhìn kỹ giấy tờ đất, trên giấy tờ đất đó phải là tám mươi mẫu đất, chứ không phải là năm mươi mẫu, đây cũng là chuyện tốt, thay mình giảm được rất nhiều phiền toái.
Phạm Ninh lại để cho Chu Long đi mời một gia chủ quyền quý khác của Tuyền Châu Lâm Tuấn Sinh qua đây, Lâm gia và Lý gia đều là gia tộc đóng thuyền có tiếng ở Tuyền Châu, cũng là gia tộc đóng thuyền trong dân gian số một số hai của thiên hạ, đều có thuyền lớn riêng, có thể kiến tạo nên thuyền biển vạn thạch.