Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 802 - Chương 799

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 799
 

Ngoài ra Lâm gia còn theo nghiệp kiến trúc, ở khu vực Phúc Châu, Kiến Châu, Tuyền Châu, đã xây dựng vô số phủ trạch và chùa chiền, hắn dĩ nhiên dự định giao tòa phủ trạch này cho Lâm gia xây dựng lại.

Các thương nhân lớn và danh môn sĩ gia của Tuyền Châu về căn bản hắn đều đã gặp, nhưng sĩ tộc đứng đầu là Thái gia trước sau cũng không có lộ diện.

Không bao lâu, Lâm Tuấn Sinh dáng người thấp bé vội vàng chạy đến, vào cửa liền khom mình hành lễ:

- Tiểu dân Lâm Tuấn Sinh tham kiến Sứ Quân!

- Lâm viên ngoại không cần khách khí, hôm nay là ta có việc muốn phó thác cho Lâm viên ngoại.

Lâm Tuấn Sinh cười rằng:

- Ta đã nghe nói, Tử Xuyên trạch đã được Sứ Quân mua lại, khiến cho người ta hâm mộ quá.

- Chỗ này gọi là Tử Xuyên trạch sao?

Phạm Ninh hiếu kỳ hỏi.

- Đúng vậy, nếu như lúc sáng sớm từ Tấn Giang lên thuyền ngang qua, khi hào quang chiếu rọi, thì sẽ không ngờ phát hiện thác nước là màu tím, cho nên gọi là Tử Xuyên trạch, đây chính là đại phú đại quý đấy! Nhiều người muốn mua ngôi nhà này nhưng không được, cuối cùng Sứ quân lại mua được, chúc mừng! Chúc mừng!

Trong lòng Phạm Ninh vẫn có chút khổ tâm, Trình Lũng vì tâng bốc bản thân mình mà thống hạ vốn gốc, lại bán Tử Xuyên trạch cho mình, trong lòng của Phạm Ninh hiểu rõ, Trình Lũng không phải là vì cầu tài, mà là vì đứa con lớn Trình Thanh của ông ta, phàm đã bước lên con đường làm quan, sẽ phải cần một núi dựa.

hạm Ninh rất nhanh chấp nhận hiện thực, nếu như Trình Thanh quả thực có tài năng, chỉ là vì xuất thân gia đình thương nhân mà phải chịu hạn chế, như vậy hắn dìu dắt anh ta một phen không phải là không thể.

Hắn lại nói với Lâm Tuấn Sinh rằng:

- Ngôi nhà này đã quá cũ, ta muốn đập đi xây lại, lấy núi và hồ làm trung tâm xây dựng ngôi nhà kiểu đình viện, ngoài ra một mảnh đất hoang phía bắc của ngôi nhà cũng là thổ địa của ta, ta định trải nó thành một đồng cỏ lớn, trên đó có thể cưỡi ngựa, sau đó hãy tu sửa một bến tàu tư nhân ở Tấn Giang, Lâm viên ngoại nhìn xem có thể nhanh chóng khởi công, mau chóng xây hoàn thiện không.

Lâm Tuấn Sinh đáp:

- Xây phủ không có vấn đề gì, ta cam đoan sẽ xây cho Sứ Quân một toà nhà xinh đẹp thoải mái, không những chỉ cần thời gian hai tháng thôi đã được rồi, nhưng quan trọng ngày mốt Sứ quân phải đi Lưu Cầu phủ, bản vẽ giấy đó làm sao xác nhận? Phải đợi Sứ quân từ Lưu Cầu phủ trở về mới được, vấn đề này phải giải quyết xong trước khi Sứ quân xuất phát, sẽ không làm chậm trễ thời hạn công trình.

- Vậy Lâm viên ngoại không có biện pháp gì sao?

- Thật ra còn có một biện pháp khác.

Lâm Tuấn Sinh nghĩ ngợi một lúc rồi nói:

- Mấy năm nay chúng tôi đã sửa không ít phủ trạch, đều là ở giữa có hồ nước, hoặc là bản vẽ giấy có sẵn cho Sứ quân chọn lựa, nếu như tìm cái có sẵn, vậy sẽ sửa chữa sơ sơ một chút, không cần xây lại từ đầu.

- Biện pháp này không tồi, lợi dụng bản vẽ nhà đã xây xong của người khác để phỏng theo, giảm bớt rất nhiều thời gian.

- Vậy lúc huỷ bỏ phòng cũ có ảnh hưởng đến núi và hồ nước không?

Phạm Ninh lại hỏi.

Lâm Tuấn Sinh mỉm cười:

- Chuyện này chúng tôi có kinh nghiệm, kiến tạo trước một bức tường cao để ngăn cách núi nhỏ và hồ nước, đợi sau khi phủ mới sửa xong, sẽ dỡ bỏ tường cao đi, sau đó chuyên tâm tân trang cảnh sắc núi hồ, bảo đảm một chút vấn đề cũng không có.

- Vậy cần bao nhiêu tiền?

- Đơn giản một chút, ba bốn ngàn quan thì đủ rồi, nếu như cần sửa tốt một chút, vậy chí ít phải năm sáu ngàn quan, nhưng muốn tu sửa đẹp đẽ hết mức, loại đẹp đẽ hết mức đó, chí ít phải trên vạn quan, đây không phải là ta kiếm tiền của Sứ quân, chỉ nhận tiền vật liệu và tiền công, mặt khác tu sửa bến tàu sẽ tính riêng, nếu như tu sửa bên tàu thuyền biển, không có năm sáu ngàn quan tiền là không làm được.

Phạm Ninh gật đầu:

- Vậy ta sẽ chuẩn bị một vạn quan tiền sửa chữa ngôi nhà, về phần bến tàu, Lâm đông chủ sẽ dựa vào hai chiếc thuyền biển ba ngàn thạch cập bến song song mà tính.

- Ta hiểu rồi, sáng sớm ngày mai ta lấy bản vẽ đưa cho Sứ quân chọn, tranh thủ trong hai tháng sửa xong nhà, bến tàu sẽ nhanh hơn, trong một tháng sẽ có thể hoàn thành, đợi sau khi Sứ quân vừa ý hãy trả tiền.

- Vậy xin phó thác cho Lâm viên ngoại!

Phạm Ninh đi Lưu Cầu phủ thị sát lần này, đúng lúc đi theo đội thuyền cũng đi về phía trước, trong vịnh Tuyền Châu đã đậu đầy năm mươi chiếc thuyền biển vạn thạch, chở đẩy năm mươi vạn thạch lương thực, thịt để ăn và các loại vật phẩm dùng cho sinh hoạt đi về Lưu Cầu phủ.

Tri huyện Trương Doanh của Lưu Cầu theo thuyền thở dài nói với Phạm Ninh:

- Lần này trợ cấp cho Lưu Cầu phủ chính là hai mươi vạn quan tiền, một năm phải trợ cấp hai lần, từ lúc kiến tạo Lưu Cầu phủ đến nay vẫn luôn như vậy, cũng khó trách triều đình oán than, nói chúng tôi là gánh nặng của triều đình, nhưng chúng tôi cũng đâu muốn thế.

- Nếu như không muốn trở thành gánh nặng của triều đình, vậy phải dựa vào bản thân, Trương tri huyện có ý nghĩ gì không?

- Kỳ thật đảm nhận ba kỳ nhiệm Tri huyện Lưu Cầu phủ chúng ta đều có chung ý tưởng, noi theo Côn Châu, trước tiên phải từ lương thực, tiếp theo là sửa đường, sau đó là khai thác mỏ bạc cá chép, ba chuyện này có thể yên ổn, Lưu Cầu phủ sẽ không cần triều đình tiếp tục truyền máu rồi, hơn nữa điều kiện trồng lương thực của Lưu Cầu phủ tốt hơn Côn Châu rất nhiều, một năm có thể ba vụ, những ưu thế này đều chưa khai phá được, thật đáng tiếc.

Phạm Ninh nhướng mày:

- Ta nhớ Lưu Cầu phủ không phải đã khai phá mỏ bạc rồi sao? Xuất hiện cùng lúc với mỏ vàng ở Côn Châu.

Trương Doanh lại thở dài nói:

- Mỏ bạc mà Sứ quân nói chính là mỏ bạc cá chép, ở ngoài mười lăm dặm tây nam huyện thành Lưu Cầu, chất lượng rất tốt, nhưng chỉ khai thác không đến hai năm đã ngưng rồi.

- Vì sao vậy?

- An toàn!

Trương Doanh điểm đúng chỗ mấu chốt:

- Người dân bản địa bất ngờ tập kích thợ đào mỏ trong đêm, giết chết mười tám người, mấy trăm thợ đào mỏ còn lại không thể không rút về huyện thành, đợi quân đội đi tiêu diệt người bản địa, nhưng chuyện này không có kết quả, Địch Thanh nhiều lần dâng thư lên triều đình, yêu cầu triều đình phê chuẩn quân đội diệt trừ phiến loạn, nhưng Xu Mật Viện lại không phê đáp lại.

Nói đến đây, Trương Doanh có chút phàn nàn nói:

- Theo ta thấy, Địch sứ quân vẫn rất bảo thủ, châu phủ khác của Đại Tống diệt trừ phiến loạn, cũng không thấy ai xin chỉ thị triều đình, trực tiếp phái binh ra trận, vì sao Lưu Cầu phủ lại không thể chủ động xuất binh?

Phạm Ninh lắc đầu:

- Chuyện này vẫn không thể trách Địch sứ, quân đội Tuyền Châu đều là thuỷ quân, thuộc về Cấm quân, bất cứ sự điều động nào của Cấm quân đều phải xin chỉ thị của Xu Mật Viện, mà diệt trừ phiến loạn các nơi chủ yếu là vận dụng hương binh và quân vùng ven cửa ải, thì sẽ tự do hơn.

- Vậy thì không hi vọng rồi!

Trương Doanh vẻ mặt tuyệt vọng:

- Triều đình không cho chúng ta dùng binh, chỉ có thể tiếp tục sống, chuyện gì cũng làm không thành.

Bình Luận (0)
Comment