Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 804 - Chương 801

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 801
 

- Những người bản địa này cũng không phải là lạc hậu như Sứ quân nghĩ, bọn họ cũng biết dùng đồ sắt, chỉ là sắt thô quá ít, đao đối với bọn họ mà nói là rất quý báu, cho nên bọn họ chỉ có thể dùng mâu đá, có điều bọn họ có lẽ đã thu được một vài đồ sắt, lấy được từ mỏ bạc cá chép, bao gồm các loại búa, khoan sắt, có chừng mấy trăm món.

- Vậy Lưu Cầu phủ có khác biệt thế nào với Ngư Phiên và Bình Nguyên Phiên, một khi đánh nhau, sao biết được người nào là địch?

- Kiểu người của bọn họ không giống nhau, ngoại hình khác nhau rất rõ, Ngư Phiên giống người Hán, người khá cao, da cũng không bị coi là đen, nghe nói bọn họ mấy trăm năm nay luôn kết hôn với người Hán, chủ yếu là ngư dân người Hán, Cao Sơn Phiên kỳ thực cũng không khác biệt quá nhiều với Sơn Phiên, càng lớn càng hung tráng hơn, Bình Nguyên Phiên nghe nói là di chuyển qua đây từ khu vực Lã Tống, dáng vẻ vừa đen vừa nhỏ, nhưng rất linh hoạt, rất dễ nhận ra.

- Vậy các ngươi qua đây nghênh đón vật tư, dân bản địa có thể thừa cơ xuống tay tập kích hay không?

Phạm Ninh lại cười mà hỏi.

- Đương nhiên là có thể!

Chu Mật lạnh lùng cười nói:

- Mỗi lần chúng ta tiếp tế vật tư đến, bọn họ kích động giống nhau, cho nên mỗi lần lương thực đến, hai bên đều sẽ có một lần đọ sức, đây cũng là cơ hội duy nhất chúng ta bắn giết bọn chúng, bọn chúng vào quá sâu, tiến vào vòng phòng ngự của chúng ta.

Phạm Ninh nghĩ ngợi:

- Ta dẫn đến hai ngàn sĩ binh, dứt khoát sẽ đánh một lần tiêu diệt hết, dùng lương thực làm mồi dụ dẫn bọn chúng đến, sau đó từ phía sau cắt đứt đường lui của bọn chúng.

- Dừng lương thực không được, phải dùng đồ sắt, bọn chúng đối với đồ sắt thèm khát đến cực điểm, biết rõ là cạm bẫy, bọn chúng cũng sẽ bắt buộc mạo hiểm, mười lần chẳng sai.

- Vậy dùng đồ sắt!

Phạm Ninh lập tức quyết đoán nói.

Quan mới nhậm chức ba cây đuốc, cây đuốc thứ nhất mà Phạm Ninh nhậm chức chính là đốt thổ dân bản địa Bình Nguyên đang uy hiếp nghiêm trọng an toàn của Lưu Cầu phủ.

Màn đêm buông xuống, ngoài cửa Nam thành huyện Lưu Cầu các loại lương thực vật tư chồng chất như núi, trong đó một đống nông cụ sắt như núi nhỏ ở dưới sự chiếu rọi của ánh lửa phát ra ánh kim loại xa xôi, thu hút sự chú ý đặc biệt.

Cửa thành điểm đầy đuốc, chiếu sáng trong mười trượng xung quanh như ban ngày, binh sĩ và nam tử cường tráng đang bận khuân chuyển lương thực vào thành, hơn một trăm danh thủ sĩ binh cầm đại thuẫn cảnh giác ở xung quanh, đặc biệt cẩn trọng.

Quân Tống và dân bản địa tranh đấu nhiều năm, hai bên đều rất hiểu, binh sĩ quân Tống biết gần đây chắc chắn có dấu dân bản địa, số người ít nhất phải trăm người trở lên.

Mà ở ngoài trăm bước cảnh giác của quân Tống, vài trăm danh thủ dân bản địa cầm cung tiễn và giáo đang lặng lẽ áp sát trong rừng sâu, bọn chúng quả thật dáng người thấp bé, xem ra giống với đứa trẻ mười một mười hai tuổi, nhưng mỗi người đều nhanh nhẹn giống con vượn.

Một người đứng đầu dân bản địa giơ tay, người phía sau dừng chân lại, tất cả ánh mắt tham lam của dân bản địa nhìn chằm chằm vào đống nông cụ sắt kia, bọn chúng đã rất lâu không có nhìn thấy nhiều sắt thô như vậy.

Đương nhiên, đúng như quân Tống đã hiểu bọn chúng, bọn chúng cũng hiểu rõ quân Tống, quân Tống chỉ biết phòng ngự, mà không biết đánh lại, chỉ cần bọn chúng chạy ra khỏi trăm bước, thì bọn chúng sẽ được bình an vô sự.

Thủ lĩnh của dân bản địa đã hạ lệnh, vài trăm người thét lên đi về phía nông cụ sắt.

Lúc này, binh sĩ canh giác của quân Tống đột nhiên cảm giác được có điều không đúng, chỉ thấy vô số tên độc từ trong bóng tối bắn ra, bọn chúng vừa nhanh chóng rút về phía sau, vừa giơ lá chắn đón chào, nhưng một ngàn binh sĩ quân Tống mai phục trên tường thành cũng tới tấp giơ cung nỏ lên.

Mấy trăm người chạy gấp tới, liều lĩnh đánh về phía đồ sắt, trên tường thành cùng bắn ra, những mũi tên như châu chấu bay, bắn về phía những bóng đen đang lao tới như điên.

Trong nháy mắt những thổ dân đen đúa ngã xuống hơn trăm người, nhưng dân bản địa còn lại vẫn xông đến trước nông cụ, mỗi người ôm mấy chiếc nông cụ sắt quay đầu chạy như điên.

Tiếng trống gõ vang trên đầu thành, hai ngàn quân Tống từ trong thành xung phong liều chết, lần này bọn họ không dừng lại ở trong trăm bước, truy sát ngay phía sau dân bản địa.

Ôm mấy chục nông cụ sắt nặng, tốc độ của dân bản địa giảm xuống rõ ràng, cũng không còn nhanh nhẹn như trước kia, bọn chúng liên tục bị quân Tống đuổi kịp giết chết, sự phẫn nộ tràn ngập mấy năm nay của quân Tống đều trút hết lên người của dân bản địa, ra tay không chút lưu tình, cũng tuyệt đối không để lại người sống.

Không bao lâu, dân bản địa đã thiệt hại quá nửa, thủ lĩnh phát hiện tình huống này không đúng, quân Tống từ không dám ra khỏi trăm bước lại có thể đuổi theo ra đến vài dặm, hắn ta liền hô hoán không ngừng, hơn trăm tên dân bản địa còn lại chỉ đành vứt lại đồ sắt, hoảng sợ chạy trốn.

Nhưng đúng lức này, tại một khe suối nhỏ đối diện phía trước, hai ngàn quân Tống đã mai phục ở đây, đây là hai ngàn binh sĩ mà Phạm Ninh dẫn đến, bọn họ đi vòng qua phía sau của dân bản địa.

Lúc này, tiếng thét và âm thanh ở xa nhanh chóng truyền đến, hai ngàn quân Tống cùng giơ tên nỏ lên, nhắm ngay khe suối, chỉ trong chốc lát, từ trong rừng cây đột nhiên xông ra vô số bóng đen, chạy vào khe suối, khe suối rộng hơn mười trượng, rất cạn, chỉ ngập đến đầu gối.

Chỉ nghe một hồi nỏ vang lên, trong rừng cây ngàn mũi tên nhất tề xông ra, hai ngàn mũi tên nỏ đồng thời bắn về phía dân bản địa đang qua sông, hơn trăm dân bản địa không kịp phòng bị, tới tấp bị nỏ bắn gục, máu tươi lập tức nhuộm đỏ khe nhỏ.

Chỉ sau một vòng bắn, hơn một trăm năm mươi tên dân bản địa liền toàn quân bị giết, toàn bộ bị giết ở trong khe suối nhỏ, thủ lĩnh của bọn chúng cũng trúng bảy mũi tên, chết ở trên tảng đá lớn.

Quân Tống hai bên dồn dập hiện thân, đứng ở hai bờ suối, mười mấy binh sĩ chạy xuống sông, một đao giết chết dân bản địa chưa chết, đến đây, hơn ba trăm năm mươi tên dân bản địa toàn quân bị tiêu diệt, không có ai chạy thoát, làm cho vô số quân Tống hung hăng hừ một tiếng đầy ác ý.

Phạm Ninh cũng xuất hiện ở trong đội ngũ, hắn nói với chủ tướng Chu Mật:

- Chu tướng quân có thể dẫn một ngàn binh sĩ quay về, tổ chức dân phu nhanh chóng chuyển vật tư vào trong thành, quân đội phòng thủ nghiêm ngặt, không cho dân bản địa bất kỳ cơ hội nào đánh lén phía sau chúng ta.

- Tuân lệnh.

Chu Mật xoay người rời đi, Phạm Ninh nói:

- Giữ lương khô lại, đưa cho binh sĩ khác!

Hành động lần này của bọn họ không chỉ muốn đánh phá thủ đoạn của dân bản địa, còn muốn thừa cơ phá hang ổ của dân bản địa, hang ổ đã biết trước mắt ở ngoài hơn trăm dặm, Phạm Ninh chuẩn bị dùng thời gian ba ngày phá huỷ cứ điểm này, mỗi binh sĩ đều mang theo lương khô, đương nhiên, còn có mấy chiếc thuyền cũng ở duyên hải đi theo bọn họ xuôi nam, lúc nào cũng có thể bổ sung lương thực cho bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment