Ba ngàn quân đội xuất phát trong đêm, nhanh chóng tiến về rừng sâu phía trước, mục tiêu đánh đến ngoài trăm dặm.
Giữa trưa ngày kế tiếp, ba ngàn quân cuối cùng cũng nhìn thấy được mục tiêu, chỉ thấy trong rừng rậm um tùm, trên mảnh đất bằng phẳng cao vài trượng dùng đầu gỗ xây dựng một trại rất lớn, lính gác trên trại đã phát hiện ra bọn họ phía trước, bọn họ nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến tranh.
Cửa trại đóng lại, trên trại đứng đầy mấy tên dân bản địa thấp bé da ngăm đen, chằng chịt có hơn hai ngàn người, bọn chúng cầm mâu dài và cung tiễn, ánh mắt căm thù nhìn chăm chăm binh sĩ quân Tống lên cửa.
Lúc này, các sĩ binh tìm được một gốc cây cổ thụ to khoẻ chí ít có mấy trăm năm lịch sử, đại thụ cao hơn hai mươi trượng, cây khô thẳng tắp, tán cây như cái nắp, các binh sĩ dùng đầu gỗ và dây thừng làm thành một chiếc thang, cùng hò nhau kéo, đưa Phạm Ninh và mấy tên đại tướng đã được đưa lên ngọn cây.
Ở trên ngọn cây, gần như đều có thể nhìn bao quát trại lớn của dân bản địa này, chỉ thấy trong trại đã loạn thành một bầy, vô số điểm đen nhỏ líu nhíu đang chạy trốn, cả đại trại chiếm khoảng năm mươi mẫu, bên trong đều dùng nhánh cây và đầu gỗ xây dựng nên những túp lều nhỏ bé, ở giữa có một lầu gỗ, cao khoảng hai trượng, đoán chừng là chỗ cư trú của thủ lĩnh bọn chúng.
Phạm Ninh nói với hai tướng lĩnh:
- Cách tốt nhất đối phó với trại gỗ này là hoả công, một cây đuốc đã thiêu rụi trại rồi, người trốn ra được giết không tha.
Ba ngàn quân Tống chia thành năm đội, trấn giữ năm lối ra khác nhau của trại lớn, quân Tống trang bị rất hoàn hảo, trên thân người binh sĩ đều khoác mũ sắt giáp sắt, tay cầm mâu dài và cung nỏ, còn dân bản địa chỉ có tên độc mâu đá, trên thân không có phòng bị, hai bên trang bị khác nhau quá xa.
Nếu như không bị tên độc của đối phương bắn trúng mặt, hoặc là thả mâu đá từ trên cao xuống, chỉ là tác chiến ở đất bằng phẳng, tên độc và mâu đá của đối phương căn bản đâm không xuyên được áo giáp của quân Tống.
Năm đội quân đã phân bố vào vị trí, theo Phạm Ninh ra lệnh một tiếng, từng mũi tên lửa bay lên trời, bắn về phía trại, thứ mà quân Tống sử dụng là hoả dược tiễn, bên trong có hoà lẫn bột lưu huỳnh, phát nhiệt lượng cao, thiêu đốt nhanh chóng, trong trại nhanh chóng nổi lửa khắp nơi, lửa mượn sức gió thổi, lan ra hết sức nhanh chóng, chỉ trong chốc lát, hơn nửa trại đã bị khói bao trùm, ngọn lửa hừng hực thiêu rụi.
Phạm Ninh quan sát trận chiến ở xa, trên tán cây cao đã đổi thành lính gác, lính gác hô to:
- Quân địch chuẩn bị đột phá vòng vây từ phía tây nam.
Tướng quân Nguỵ Thành chỉ huy tác chiến lớn tiếng ra lệnh:
- Nhanh chóng lệnh cho phía đông và phía nam điều động năm trăm binh sĩ hướng về phía tây nam tập kết.
Dân bản địa trong trại hoảng sợ tháo chạy, hai ngàn binh sĩ trai tráng đang bảo vệ tù trưởng đột phá vòng vây từ phía tây nam, ở đây đang đóng giữ sáu trăm binh sĩ quân Tống, do một Chỉ huy sứ dẫn đầu, dân bản địa thấy đen nghịt vội vàng chạy đi, Chỉ huy sứ lập tức hạ lệnh:
- Phía trước kết mâu trận, phía sau bắn tên nỏ.
Ba trăm binh sĩ xếp thành một hàng, giơ cao tấm chắn và mâu dài chặn cửa ra, phía sau thì có ba trăm binh sĩ khác giơ nỏ xạ kích, nỏ dày đặc bắn tới tấp như mưa, binh sĩ dân bản địa bỏ chạy ở trước mặt đều ngã quỵ, tuy phía trước ngã xuống, phía sau lại lập tức xông lên, sau khi thương vong hơn hai trăm người, binh sĩ dân bản địa rốt cuộc cũng lao xuống núi, cùng với trận mâu của quân Tống chiến đấu kịch liệt ở cùng một chỗ, lúc này, binh lính bắn nỏ phía sau cũng buông cung nỏ xuống, tay cầm tấm chắn và trường mâu xông tới.
Sáu trăm binh sĩ quân Tống ở cửa tây nam chắn lại chặt chẽ, khiến cho binh sĩ dân bản địa tiến thoái lưỡng nan.
Trong sơn trại đã hoàn toàn bị ngọn lửa nuốt chửng, đại bộ phận phụ nữ và trẻ em đều bị chết trong lửa lớn, cả sơn trại chỉ còn lại hơn một ngàn tám trăm tên binh sĩ dân bản địa ở cửa tây nam bảo vệ tù trưởng đột phá vòng vây, nhưng quân Tống bốn phương tám hướng đuổi tới, dần dần bao vây binh sĩ dân bản địa.
Cuộc giết chóc tàn khốc lúc này bạo phát rồi...
Sơn trại ước chừng đã bị đốt hai canh giờ mới dần dần tắt dưới trận mưa lớn đột xuất lúc hoàng hôn, nhưng cả sơn trại đã hoàn toàn bị thiêu rụi, hơn ba ngàn mạng người chết trong biển lửa, còn binh sĩ chạy thoát về căn bản cũng bị quân Tống giết đến cùng, chỉ để lại tên tù trưởng của dân bản địa và mấy tên thân tín của ông ta, đây là mệnh lệnh mà Phạm Ninh đặc biệt ban xuống, hắn vẫn cần biết địa điểm cụ thể của hai sơn trại khác.
Có điều phá huỷ sơn trại này, sự uy hiếp của thành Lưu Cầu về căn bản đã được giải trừ, hai sơn trại khác ở trung nam bộ, cách đây khá xa, mặc dù bọn chúng không có uy hiếp thành Lưu Cầu, nhưng một khi Lưu Cầu phủ mở rộng về phía nam, thiết lập huyện ở trung bộ, bọn chúng tất nhiên sẽ trở thành chướng ngại vật mới, nhất định phải diệt sạch hết bọn chúng mới là giải pháp tốt nhất.
Lúc này, đại tướng Ngụy Thành hướng về Phạm Ninh báo cáo tình hình chiến trận:
- Khởi bấm Sứ quân, có ba mươi mốt huynh đệ tử trận, bị thương năm mươi lăm người, chém giết được hai ngàn một trăm tên địch, số người bị lửa thiêu chết không đếm được, rất khó thống kê.
Phạm Ninh gật đầu:
- Đem xác của binh sĩ tử trận hoả táng, hài cốt sẽ mang về huyện thành, dân bản địa chết trận và bị thêu chết cũng đào hố sâu chôn cất, phòng ngừa xuất hiện dịch bệnh.
- Ty chức tuân lệnh!
Binh sĩ quân Tống đêm đó nghỉ ngơi cả đêm, sáng sớm ngày hôm sau đại quân trở về huyện Lưu Cầu.
***
Sau khi Phạm Ninh đến đảo Lưu Cầu ba ngày, mới lần đầu vào huyện thành, nói một cách công bằng, mặc dù Lưu Cầu phủ không có năng lực bành trướng, khó có thể tự cấp tự túc, nhưng huyện thành đã xây dựng cải tạo rất tốt, thành trì chu vi ba mươi dặm, rộng lớn sạch sẽ, lại còn có cống thoát nước, nước bẩn dồn hết vào một nhánh sông trong thành, cuối cùng chảy vào biển lớn.
Các loại phòng xá cũng được xây dựng rất tốt, lấy nhà gỗ làm chủ, gác không bên dưới, cách mặt đất khoảng một thước, ước tính cũng khá ẩm ướt, đây là một cách phòng tránh rắn độc, nhưng kiến trúc đều khá lớn, điều kiện cư trú từng nhà rất tốt, đường xá cũng rộng rãi, hai bên rải rác các loại cửa hàng, có điều đa phần cửa hàng đều chưa mở cửa, chỉ có một tiệm tạp hoá và ba quán rượu cùng hai thanh lâu mở cửa buôn bán, có vẻ buôn bán cũng không tệ lắm.
Cả huyện thành đều có vẻ sạch sẽ ngăn nắp, tốt hơn rất nhiều so với ý nghĩ của Phạm Ninh, bình thường ở đây có hình dáng ra sao hắn không biết, có điều mấy ngày nay cả huyện thành tràn đầy không khí vui vẻ, không chỉ là tiếp tế, quan trọng hơn là vấn đề an toàn đã quấy nhiễu bon họ mấy năm nay cuối cùng cũng được giải quyết.
Lúc quân Tống tiêu diệt hết dân bản địa, đã chuyển toàn bộ tin tức về hang ổ của dân bản địa đến huyện thành ngày hôm qua, cả huyện thành vui sướng, mọi người khua chiêng gõ trống chúc mừng, gần như cả đêm không ngủ.