Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 806 - Chương 803

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 803
 

Mặc dù lúc này đa phần bách tính đều say giấc trong nhà, nhưng trên phố vẫn có không ít bách tính, trên mặt đều tràn đầy sự tươi cười vui sướng, sự bất mãn và u ám mấy năm nay dường như đều trở thành hư không trong một đêm.

Phạm Ninh đi tới huyện nha, tước mắt phủ nha Lưu Cầu tạm thời chưa thiết lập ở trong quan thự Kinh lược phủ hải ngoại, ở trên đảo vẫn chưa có phủ nha.

Huyện nha nằm ở trung bộ huyện thành, Phạm Ninh nghe hồi báo của mấy quan viên huyện nha, lập tức thương lượng với chúng nhân sắp xếp khai khẩn đất đai và khai thách mỏ bạc.

- Khởi bẩm Sứ quân, bây giờ vẫn là đầu tháng hai, sắp xếp cày cấy hoàn toàn kịp mùa.

Người nói là huyện thừa Đinh Mẫn, xuất thân tiến sĩ, chỉ có hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, y ở đây thời gian dài nhất, cũng hiểu rõ tình hình nhất.

- Trước mắt huyện Lưu Cầu đã khai khẩn một trăm năm mươi khoảnh đồng ruộng, toàn bộ đều là đồng lúa, một năm có thể trồng ba vụ, một mẫu sản sinh ra ba thạch gạo, cứ tính như vậy, một năm sản sinh ra mười ba vạn thạch thóc, nuôi sống bách tính toàn thành đã không có vấn đề gì, trước kia an toàn không đảm bảo được, một năm chỉ có thể trồng một vụ.

Phạm Ninh khoát tay nói:

- Ta bây giờ muốn biết tiềm lực của nông nghiệp, triều đình đã phê chuẩn trong vòng năm năm lần lượt sẽ di chuyển hai vạn hộ dân đến đảo Lưu Cầu định cư, lương thực tự cấp của bọn họ giải quyết thế nào? Giống Đinh huyện thừa, ta chuẩn bị đề cử ngươi đến phía nam xa xôi của đảo Lưu Cầu phụ trách xây dựng Lưu Nam huyện, đảm nhiệm Tri huyện nhiệm kỳ đầu tiên, ngươi phải nói cho ta biết, dự định bắt đầu từ đâu.

Trong lòng Đinh Mẫn kích động một lúc, lại trực tiếp đảm nhiệm Tri huyện, không phải là Huyện lệnh, y đang muốn tỏ thái độ, Phạm Ninh cười nói:

- Ta hiểu được quyết tâm của ngươi, bây giờ trước tiên không nói đến huyện Lưu Nam vội, ngươi hãy nói tiềm lực phát triển nông nghiệp của huyện Lưu Cầu đi.

Đinh Mẫn tỉnh táo lại, nghĩ ngợi nói:

- Khởi bẩm Sứ quân, tây nam huyện thành là một gò đất rộng năm dặm, dài hơn hai mươi dặm, vượt qua gò đất này, sẽ là đồng bằng kéo dài gần trăm dặm, nếu như chúng ta từ gò đất này sửa chữa một con đường thông qua đó, vậy đất đai trồng trọt cần bao nhiêu có bấy nhiêu, hơn nữa còn rất phì nhiêu, đây là tiềm lực lớn nhất, ngoài ra phía nam huyện thành năm nay có thể trực tiếp trừ ra hai trăm khoảnh ruộng, đến năm sau, chỉ riêng huyện Lưu Cầu đã có thể nuôi sống được ba vạn người.

Phạm Ninh cười nói:

- Ta đề ra hai kiến nghị cấp bách hiện nay, thứ nhất, xây dựng cải tạo con đường từ huyện Lưu Cầu đến bến tàu, đây là chuyện cấp bách nhất, đương nhiên, trồng lương thực cũng không thể chậm trễ, các ngươi tự bàn bạc sắp xếp.

- Thứ hai, Cao huyện uý phải tổ chức một dân đoàn, nhiệm vụ thiết yếu của dân đoàn là dọn dẹp độc trùng, ta phát hiện nơi đây rắn độc rất nhiều, như thế này là không được, phải xử lý sạch sẽ toàn bộ độc trùng ở xung quanh huyện thành và khu mỏ.

Nói đến khu mỏ, Tri huyện Trương Doanh lộ vẻ khó xử rằng:

- Không giấu Sứ quân, vấn đề lớn nhất của chúng tôi bây giờ là nhân lực không đủ, bây giờ nhân khẩu toàn huyện là hơn một vạn người, nam tử niên tráng chỉ có ba ngàn, quân đội thì không nói đến, bọn họ phải đi diệt trừ phiến loạn, vậy ba ngàn niên tráng này phân ra năm trăm người trồng trọt, số còn lại đi sửa đường, sửa đường nhanh nhất cũng phải nửa năm, vậy khai thác quặng làm thế nào? Còn dân đoàn làm thế nào? Sứ quân nhìn xem có thể giúp chúng ta dẫn cử thêm một ít lao động hay không?

Phạm Ninh cũng biết y nói sự thật, không có người thì nghĩ gì cũng phí công, hắn gật đầu nói:

- Ta sẽ mau chóng liên lạc Côn Châu, dẫn vào cho ngươi hai vạn năm ngàn lao động Nhật Bản, phụ trách khai thác quặng, xây đường và tìm gỗ, niên tráng của các người sẽ phụ trách cày cấy.

- Theo ta thấy, ba trăm năm mươi khoảnh ruộng vẫn là quá ít, các ngươi lại có hai ngàn hộ dân, vậy mỗi nhà chia hai khoảnh ruộng, chính là bốn khoảnh ruộng, giống với Côn Châu, chỉ cần lấy đất đai kịp thời phát cho các nhà, tính tích cực của bọn họ sẽ nhanh chóng điều động ra, bốn ngàn khoảnh ruộng phải đảm bảo trồng đầy lúa.

- Ta sẽ xin cho các ngươi một đám trâu cày, tin tưởng sau hai năm, các ngươi sẽ vượt qua Côn Châu, trở thành nơi sản sinh ra lương thực lớn nhất hải ngoại, chỉ cần mỗi nhà đều có cuộc sống sung túc, như vậy dẫn vào hai vạn nhân khẩu sẽ là chuyện quá dễ dàng.

Mấy quan viên cùng nhau hướng về Phạm Ninh hành lễ:

- Khẩn thiết xin sứ quân nhanh chóng dẫn lao động Nhật Bản vào cho chúng tôi.

Bọn họ rất thực tế, đã có lao động, vậy khi nào cũng làm được, Phạm Ninh cũng rất là nhức đầu, dẫn lao động Nhật Bản vào còn có rất nhiều chuyện, chỗ ở của bọn họ, các loại dược phẩm, còn có tiền công phải trả cho bọn họ vân vân, quá nhiều chuyện phiền phức.

Có điều hắn đã đồng ý, hắn sẽ chuẩn bị lập tức khởi trình đến Côn Châu, giải quyết chuyện lao động trước.

Vào lúc ban đêm, Phạm Ninh triệu tập vài tên tướng lĩnh, bố trí an bài tiêu diệt thổ phỉ trong thời gian tới,

Trên một tấm bản đồ vẽ tay, Phạm Ninh chỉ vào hai điểm đỏ, nói với Đô chỉ huy sứ Chu Mật và Ngụy Thành rằng:

- Đây là hai vị trí sào huyệt khác của bọn thổ dân mà chúng đã khai ra, không có gì phải thương tiếc cả, không chém tận giết tuyệt hết bọn chúng, việc mở rộng Lưu Cầu phủ của chúng ta sớm muộn sẽ gặp phải khó khăn, hai vị tướng quân mỗi người phụ trách một sào huyệt, cho các vị thời gian một tháng, chờ ta từ Côn Châu trở về, ta hy vọng lúc đó Lưu Cầu phủ đã không còn bất cứ nạn phỉ tặc gì nữa.

Hai người cùng nhau khom người nói:

- Ty chức tuân lệnh!

Lúc này, Chu Mật lại hỏi:

- Xin hỏi Sứ quân, bắt được tù trưởng có cần phải đưa vào kinh thành không?

Phạm Ninh lắc đầu

- Bọn họ không phải là nhân vật quan trọng gì, triều đình cũng sẽ không xem trọng, ta chỉ sợ một số đại thần ăn no rỗi việc nói chúng ta lạm sát kẻ vô tội, thuyết phục triều đình thu hồi quyền dụng binh của chúng ta, cho nên việc như thế này chỉ có thể làm mà không báo thì thỏa đáng hơn.

Hai vị tướng quân đều tràn đầy đồng cảm, quả thật có rất nhiều quan viên triều đình không hiểu rõ tình huống đã can thiệp lung tung, họ đã sớm chịu đủ đau khổ khi bị trói tay trói chân, không muốn lại trải nghiệm lần nữa.

Phạm Ninh lại căn dặn hai người:

- Mục tiêu lần này là Bình Nguyên Phiên, còn Cao Sơn Phiên và Ngư Phiên tạm thời bất động, có tình huống gì thì chờ ta từ Côn Châu trở về rồi nói tiếp.

Sáng sớm hôm sau, Phạm Ninh dẫn theo năm trăm binh lính ngồi trên mười chiếc tàu lớn vạn thạch rời khỏi huyện Lưu Cầu hướng về phía bắc.

Ba ngày sau, đội tàu đã tới Tiểu Lưu Cầu, Tiểu Lưu Cầu chính là quần đảo Lưu Cầu sau này, lúc này Vương quốc Tam Sơn của Lưu Cầu còn chưa bắt đầu, thổ dân trên đảo chỉ có số lượng rất ít, mấy năm trước, quân Tống chiếm lĩnh đảo Tiểu Lưu Cầu, xây dựng nơi này thành một trạm trung chuyển tiếp viện, đóng quân năm trăm người.

Bình Luận (0)
Comment