Mặt khác, quan phủ lại từ huyện Bành Hồ dời đến một trăm hộ ngư dân cư trú lâu dài tại đảo Lưu Cầu, một trăm hộ ngư dân này liền trở thành cư dân đời thứ nhất của đảo Tiểu Lưu Cầu, lại xây dựng một cái trấn nhỏ, đặt tên Lưu Ly trấn.
Năm chiếc tàu lớn vạn thạch chậm rãi cập bến bên ngoài Lưu Ly trấn, Chỉ huy sứ đóng quân tại địa phương dẫn theo mấy tên lính vội vã ra đón.
Chỉ huy sứ tiến lên quỳ một gối nói:
- Ty chức Lý Anh tham kiến Kinh Lược Sứ!
Phạm Ninh đỡ nhẹ một chút cười nói:
- Lý tướng quân vất vả rồi, mời đứng lên!
Quần đảo Tiểu Lưu Cầu được tạo thành từ hơn bốn trăm sáu mươi hòn đảo lớn nhỏ, diện tích lớn gấp đôi so với Đam Châu, quân đội và ngư dân thì sinh hoạt trên hòn đảo lớn nhất là đảo Lưu Ly, trên thực tế họ chỉ dùng một mảnh đất rất nhỏ, binh lính trừ ra ba mươi khoảnh ruộng lúa thực hành quân đồn, đã giải quyết vấn đề về lương thực và rau củ của quân dân trên đảo, món mặn thì dùng thịt cá là chính, Tuyền Châu sẽ định kỳ bổ sung một số vật dụng sinh hoạt.
Cuộc sống trên đảo rất nhàm chán tẻ nhạt, bình thường mỗi hai năm sẽ đổi mới một nửa binh lính.
Lưu Ly trấn ngay trên bến tàu, có hơn hai trăm tòa nhà gỗ tạo thành, hơn trăm hộ ngư dân sinh sống ở đây, bởi vì quân bổng của binh lính đóng quân ở hải ngoại tương đối cao, mỗi tháng có mười quan tiền, vì muốn kiếm tiền của binh lính, một số thương nhân nhỏ đầu óc linh hoạt đã mở một số thương nghiệp buôn bán, bao gồm một tiệm tạp hóa, hai tửu lâu và hai kỹ viện, chiêu mộ mười mấy thuyền kỹ Nhật Bản ở trong này làm kinh doanh da thịt.
Phạm Ninh quan tâm là phụ cận Tiểu Lưu Cầu xuất hiện hải tặc, theo Trương Doanh suy đoán, chi hải tặc này có khả năng liên quan đến quân đội, điều này khiến Phạm Ninh cảnh giác một cách khác thường, lần này hắn đến Tiểu Lưu Cầu, chính là muốn giải quyết việc này.
Phạm Ninh cùng Chỉ huy sứ Lý Anh đi thị sát quân doanh, và nói chuyện phiếm cùng một số binh lính, hỏi thăm tình hình cuộc sống của họ, đối với binh lính mà nói, khát vọng đánh giặc lập công là tâm nguyện chung của bọn họ.
Phạm Ninh liền cười với Lý Anh nói:
- Nếu các huynh đệ đều muốn tìm ít việc để làm, ta thấy các ngươi cũng có vài chục thuyền chiến, không bằng rời bến tuần tra, giữ gìn trị an trên biển, ta nghe nói gần đây trên tuyến đường từ Lưu Cầu phủ hướng về Nhật Bản xuất hiện ba chi hải tặc, hai chi ở Nhật Bản, một chi chính là gần chỗ các ngươi, vì sao không tiêu diệt chi hải tặc này, coi như là lập một công lao.
Trong mắt Lý Anh thoáng hiện vẻ bối rối, một lúc sau nói:
- Thực sự không phải là ty chức không tận lực, mà quần đảo Tiểu Lưu Cầu có mấy trăm hòn đảo nhỏ, trên rất nhiều đảo nhỏ còn có núi, thật không biết chi hải tặc này sẽ ẩn núp ở nơi nào? Chúng ta cũng nhiều lần tuần tra lục soát, nhưng cuối cùng đều không công mà về.
Phạm Ninh gật đầu, nói:
- Nếu đã như vậy, các ngươi có thể hộ tống thuyền ven đường cho các thương thuyền, cam đoan an toàn cho các thương thuyền ở vùng Tiểu Lưu Cầu này, ta cảm thấy giữ gìn tuyến đường an toàn cực kỳ trọng yếu.
- Ty chức tuân lệnh!
Lại nói thêm vài câu, Phạm Ninh liền đứng dậy đi trên trấn tuần tra, Kinh Lược Sứ không chỉ có chưởng quân, đồng thời cũng có quyền can thiệp chính vụ, chỉ có điều hơi chút thiên về quân đội.
Lưu Ly trấn thuộc huyện Lưu Cầu, không có các loại quan viên như trưởng trấn, do các vị lão giả lớn tuổi nhất tạo thành hội hương lão, tiến hành quản lý và điều giải các mối quan hệ thường ngày trong trấn, ngoài ra còn có một kỳ trưởng, dẫn theo vài tên hậu sinh giữ gìn trị an.
Trấn nhỏ vô cùng yên tĩnh, đêm ngủ không đóng cửa, của rơi không ai nhặt, tràn đầy bầu không khí hòa hợp vui vẻ, khi thời tiết tốt, các ngư dân liền kết bạn ra biển đánh cá, khi thời tiết không tốt, liền canh giữ ở trong nhà, cuộc sống cũng không có áp lực gì, mỗi ngày mỗi năm cứ như vậy mà trôi qua.
Dạo một vòng trên tiểu trấn, sắc trời dần ngả hoàng hôn, binh sĩ theo thuyền được nghỉ một ngày, quán rượu nhỏ và kỹ viện trong trấn đều chen đầy binh sĩ, trắng đêm không ngủ, vô cùng náo nhiệt.
Phạm Ninh về đến thuyền lớn, lập tức để Chu Long dẫn theo mấy tên thủ hạ bí mật đi dẫn kỳ trưởng đến.
Kỳ trưởng họ Trương, là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, gã có vẻ hơi căng thẳng, vào cửa liền quỳ xuống hành lễ, Phạm Ninh trầm ngâm một chút hỏi:
- Chi hải tặc ngoài biển Tiểu Lưu Cầu kia, ngươi biết được bao nhiêu?
Cả người kỳ trưởng run lên, tâm hoảng ý loạn nói:
- Tiểu nhân… Tiểu nhân không biết gì cả.
Phạm Ninh vỗ mạnh một cái lên bàn, tức giận nói:
- Nói bậy, ngươi dám nói ngươi không biết?
Kỳ trưởng sợ tới mức không dám nói tiếp nữa, hồi lâu thấp giọng nói:
- Dân chúng trên trấn người người đều biết, đại quan nhân cần gì phải hỏi ta?
Phạm Ninh cười lạnh một tiếng:
- Ta biết, chi hải tặc kia ngươi cũng có phần, ta không nói sai chứ!
Kỳ trưởng giật mình liên tục xua tay:
- Đại quan nhân, hải tặc và tiểu nhân không có bất cứ quan hệ nào, mặc dù tiểu nhân có biết một chút tình huống, nhưng tuyệt không có tham dự.
Thẩm vấn đến một bước này, trong lòng Phạm Ninh đã hiểu rõ bảy tám phần, hắn lạnh lùng nói:
- Trong quân đội có bao nhiêu người liên quan?
Một hồi lâu, kỳ trưởng nói:
- Người trên trấn đều biết rằng Lý chỉ huy sứ có liên quan, nhưng cụ thể liên quan đến bao nhiêu binh sĩ thì lại không ai biết.
Phạm Ninh phất tay cho người đưa kỳ trưởng lên bờ, hắn khoanh tay đi qua đi lại, trong lòng thực sự căm tức, hắn bây giờ đã hiểu, Trương Doanh khẳng định đã biết là Lý Anh giả trang hải tặc chặn đường cướp tiền, nhưng nói cũng rất mập mờ, tên Lý Anh đáng chết này, tội chết khó có thể tha.
***
Buổi sáng hôm sau, các binh sĩ đều về thuyền, Phạm Ninh chuẩn bị rời đi, Lý Anh rốt cục nhẹ nhàng thở ra, gã rất sợ hãi chuyện của mình bị bại lộ, lo lắng Phạm Ninh là vì nhằm vào chính mình mà đến, hiện tại Phạm Ninh sắp đi, chứng minh rằng hắn chỉ là đi ngang qua Tiểu Lưu Cầu, cũng không có phát hiện bí mật của mình.
Lý Anh cũng là vì tình huống ngẫu nhiên mới nổi lên lòng tham, lúc gã tuần tra ở ngoài biển thì gặp phải một chiếc thuyền hàng bị sóng gió đánh lật, chủ thuyền và thủy thủ ngồi thuyền nhỏ thoát đi, chẳng biết đi đâu, gã từ chiếc thuyền hàng này chiếm được lượng lớn hương liệu và hơn vạn lượng bạc.
Sau một thời gian gã đem hàng và số tiền này giấu kín, phát hiện căn bản không có người truy tra, gã mới ý thức được chính mình đã tìm được một con đường phát tài rồi, gã ỷ vào núi cao Hoàng đế xa, dẫn theo tâm phúc giả thành hải tặc cướp bóc thương thuyền, cướp đoạt được rất nhiều của cải.
Để giảm ảnh hưởng xấu xuống thấp nhất, gã chỉ cầu tài không tổn thương người, quả thật cũng không khiến Kinh Lược Phủ chú ý, làm cho lá gan và lòng tham của gã cũng càng lúc càng lớn, trong một năm ngắn ngủi, đã cướp bóc mười lăm chiếc thương thuyền, rốt cục dẫn tới sự chú ý của Phạm Ninh.
Lý Anh cũng không biết, đã có thủ hạ lợi dụng cơ hội ngư dân đi Lưu Cầu huyện, tố giác với Lưu Cầu huyện, lúc này mới có chuyện Trương Doanh ám chỉ cho Phạm Ninh.