- Nhân khẩu hiện tại của Đường huyện có bao nhiêu rồi?
Phạm Ninh hỏi.
Lư Vãn Giang khom người nói:
- Khởi bẩm Sứ quân,
nhân khẩu của Đường huyện hiện tại là ba ngàn một trăm hai mươi hộ, gia tăng thêm hai ngàn hộ so với lúc Sứ quân rời đi, tuy nhiên đều ở nông thôn.
Phạm Ninh cũng nghe Dư Hiếu Niên và Tào Thi nói qua, mấy năm trước khi Thiểm Tây gặp hạn lớn, hơn mười vạn dân chúng chạy nạn đến Hà Bắc và kinh thành, sau này Triều đình an trí mọi mặt, trong tám ngàn năm trăm hộ có khoảng hơn bốn vạn dân dời đến Đam Châu và Côn Châu, nhưng chủ yếu vẫn là Côn Châu, dời đến khoảng ba vạn dân.
Cho nên lúc mình rời khỏi, Đường huyện mới một ngàn hộ, hiện tại đã gia tăng đến ba ngàn một trăm hai mươi hộ, tăng gấp ba.
- Đều là từ đường Thiểm Tây dời đến đây sao?
- Không chỉ có di dân theo đường Thiểm Tây, còn có binh lính nguyện ý ở lại, có chừng hai ngàn người xuất ngũ làm nông, đại bộ phận đều cưới thiếu nữ Nhật Bản làm vợ, chỉ Đường huyện thôi đã có hơn sáu trăm hộ mới.
Phạm Ninh nhướn mày:
- Vậy áp lực nhân khẩu của Hán huyện chẳng phải sẽ rất lớn sao?
- Hán huyện nhân khẩu đúng là rất nhiều, cho nên Côn Châu lại xin triều đình thành lập thêm hai huyện, một cái là Ngụy huyện, một cái là Tề huyện, Ngụy huyện ở mặt phía bắc Hán huyện, Tề huyện ở trên bán đảo Côn Nam.
Lư Vãn Giang chần chừ một chút, thấp giọng nói:
- Côn Châu áp dụng phương pháp xử lý năm đó của Phạm Sứ quân, trước tiên xây dựng trấn, sau đó xây huyện thành, tân Tề trấn và tân Ngụy trấn đã sớm xây lên rồi, nhân khẩu đều đột phá ngàn hộ.
Rõ ràng biến hóa rất lớn, vì sao Dư Hiếu Niên lại nói biến hóa không lớn? Phạm Ninh suy nghĩ một lát, lập tức hiểu rõ, những biến hóa này chủ yếu là phát sinh sau khi Dư Hiếu Niên rời đi, cho nên y cũng không biết.
Phạm Ninh lại đi tham quan thị trấn, buôn bán quả thật so với trước kia phồn hoa hơn rất nhiều, trong Tân Đường ngõa tử (khu vui chơi giải trí) các loại cửa hàng mọc lên, chừng hơn mười tiệm, quán rượu và kỹ viện cũng gia tăng đến hơn mười căn, nhưng khiến Phạm Ninh cảm thấy vui mừng chính là các loại trường học đều xuất hiện, bao gồm trường học cho người trưởng thành nhận biết chữ, tư thục, học đường, huyện học, … vân vân.
- Đây là.... ?
Phạm Ninh chợt phát hiện trước một tiệm hàng tạp hóa không ngờ đang bán báo, một xấp thật dày, thực sự khiến hắn kinh ngạc, hắn tiến đến cầm tờ báo lên, chủ yếu là "Tiểu Báo" và "Tín Báo", lại còn có báo chí của tháng mười năm trước.
Lư Vãn Giang giải thích:
- Sứ quân cũng biết mùa đông Côn Châu tàu thuyền không thông, đây là vào năm mới lúc đội tàu đầu tiên đến Côn Châu đã đưa tới, kỳ thực chúng ta cũng biết tin tức Tiên đế băng hà và Tân đế đang cơ, là dùng bồ câu đưa tin đưa đến, Lương tri huyện cũng có suy nghĩ, Côn Châu cũng nên phát hành một tờ tuần báo, điều này cần triều đình phê chuẩn, dân chúng đều rất muốn biết những chuyện phát sinh ở cố hương, chúng ta cảm thấy như vậy mới có thể càng thêm liên kết chặt chẽ với Đại Tống.
Phạm Ninh gật gật đầu nói:
- Đây chính là mục đích chủ yếu ta đến Côn Châu, ta muốn quyết định rất nhiều chuyện, thỉnh cầu Lư tri huyện lập tức phái người thông tri quan viên các nơi Côn Châu, ta sẽ gặp mặt quan viên Côn Châu ở trấn Tân Tề.
Phạm Ninh buổi chiều lại đi thị sát quân doanh, trước mắt Côn Châu đóng quân năm ngàn người, bởi vì tám năm trước đã thi hành dân đoàn chế, khiến Côn Châu có thể ở thời gian chiến tranh nhanh chóng võ trang mười ngàn tên dân binh thanh tráng huấn luyện có tổ chức, khiến tổng binh lực đạt tới mười lăm ngàn người, chiến thuyền mấy trăm chiếc, chủ yếu là phòng bị nước Nhật Bản đánh lén Côn Châu.
Sáng sớm hôm sau, Phạm Ninh dẫn theo hơn hai mươi tên tùy tùng cưỡi ngựa chạy gấp đi dọc quan đạo Hán Đường về hướng Hán huyện, nhưng không phải hắn tới Hán huyện. Khi còn cách Hán huyện chừng năm mươi dặm, Phạm Ninh chuyển hướng về phía nam, đi tới một quan đạo vừa được tu sửa tới trấn Tân Tề.
Quan đạo vẫn chưa làm xong hoàn thiện, ven đường còn có thể thấy lao công Nhật Bản đang tu sửa đường, trước mắt các lao công Nhật Bản này đã là nhóm thứ tư rồi, ở Côn Châu có hai vạn năm ngàn người, chủ yếu sản xuất trong ba ngành chính là khai thác quặng, đốn củi và xây đường.
Côn Châu cũng không ngược đãi những lao công này, ngược lại, bọn họ đến Côn Châu có thể ăn cơm no, mặc quần áo dày, ba năm sau có thể cầm một số bạc lớn hồi hương mua đất, đó là nghề nghiệp mà dân chúng Nhật Bản hâm mộ nhất, bởi vì tỉ lệ tử vong cực thấp, cũng được quan phủ các nơi tại Nhật Bản hoan nghênh.
Khi trời tối đen, đoàn người Phạm Ninh đã tới Tân Tề trấn, Tân Tề trấn hoá ra là nơi ở của người Côn tộc, sau khi người Côn tộc bạo động bị trấn áp, tất cả người Côn tộc đều bị di chuyển đi Xuất Vũ quốc, bán đảo Côn Nam liền sắp xếp cho Hán huyện.
Tân Tề huyện vị trí tốt, cách bờ biển chỉ có mười dặm, không có vùng núi, xung quanh đều là bình nguyên, sau khi chặt hết cây cuối liền xuất hiện khoảng lớn đồng cỏ phì nhiêu, con sống bắt nguồn từ giữa vùng núi Côn Nam chảy qua Hán huyện, lại từ Hán huyện chảy về hướng nam, chảy qua bình nguyên lớn nhất Côn Châu, cuối cùng từ Tân Tề trấn chuyển hướng bắc chảy vào vịnh biển.
Người Côn tộc chính là từ con sông này đi ghe độc mộc tiến vào biển rộng, mười dặm ngoài vịnh cũng là một lương cảng thiên nhiên, vị trí địa lý cực kỳ ưu việt, Tân Tề trấn xây thành trì tại vị trí này, cũng là kết quả mà mọi người mong muốn.
Phạm Ninh đến Tân Tề trấn, bốn phía thôn trấn đào sông hộ trấn rất sâu, đoàn người Phạm Ninh liền đi từ càu gỗ vào thị trấn lớn có hơn ngàn gia đình.
Bên trong thành nhà cửa dày đặc, buôn bán phồn vinh, sáu con đường ba ngang ba dọc phân cách trấn nhỏ thành hình bàn cờ, hơn một ngàn hộ dân chúng ở nơi này, trong nơi này đâu phải là trấn, rõ ràng chính là một cái huyện thành rồi.
Tân Kỳ Trấn vẫn là một trấn thuộc Hán huyện, cũng không thể bổ nhiệm tri huyện và quan viên, quan viên quản lý huyện thành này chính là huyện thừa Hán huyện Trương Lâm Hà. Trương Lâm Hà cũng là tiến sĩ năm Gia Hữu thứ sáu, nhờ vào quan hệ nên được phái đến Hán huyện nhậm chức.
Đây cũng là ưu thế độc nhất vô nhị của Côn Châu, tất cả quan viên được phái đến Côn Châu nhậm chức đều trực tiếp từ dự khuyết trở thành quan ở kinh thành.
Chính sách này đã bị đình chỉ ở các châu hải ngoại khác, chỉ có Côn Châu vẫn duy trì như cũ cho đến bây giờ, làm cho Côn Châu trở thành chiếc bánh trái thơm ngọt trong mắt các vị tiến sĩ, cạnh tranh vô cùng kịch liệt, phía sau từng quan viên trước kia đến Côn Châu nhậm chức, đều có bối cảnh đằng sau rất vững vàng.
Loại cạnh tranh này nhìn thì không công bằng, nhưng trên thực tế, nó đem đến cho Côn Châu một lợi ích rất lớn. Côn Châu có đặc quyền sửa đường, xây thành phố, mở trường học, có nguồn tiền lớn đi tuyển dụng nhân công Nhật Bản, nơi này dân chúng và quan viên đều rất giàu có, bất kể là điều kiện sống hay điều kiện làm việc, Côn Châu cũng tính là số một số hai ở Đại Tống.