Không chỉ có như thế, quan trường Đại Tống còn dần dần tạo thành một hệ thống Côn Châu, lấy Phạm Ninh đi đầu, phía sau là Dư Hiếu Niên, Tào Thi, Lý Đại Thọ, Tô Lượng và hàng loạt quan viên đi theo.
Cho nên lần này Phạm Ninh trở về Côn Châu kiểm tra xem xét, đối với quan viên Côn Châu có ý nghĩa trọng đại.
Phạm Ninh chỉ khu rừng lớn phía bắc đối diện nói với Trương Lâm Hà:
- Việc thoái lâm phục canh không thể thực hiện tràn lan, cần phải tập trung khai thác một mảng lớn đất đai trước đã, ta cho rằng cần phải nhanh chóng san bằng đất đai phía bắc, liên tục kéo dài đến bờ biển. Việc này ảnh hưởng rất quan trọng đến sự phát triển tương lai của Tề huyện. Ngươi dừng việc đốn củi ở phía tây và phía nam lại, tập trung nhân công đến rừng cây ở phía bắc, sớm ngày hình thành đồng cỏ phì nhiêu, ngoài ra, ngươi không thể đợi đất đai hoàn toàn hình thành mới phân phối đất đai, bây giờ có thể phân phối rồi, tranh thủ mùa thu thực hiện tự cấp lương thực, không thể để dân chúng Tề huyện lại ăn một năm lương thực của quan nữa.
- Ti chức đã hiểu, trên thực tế, việc phân phối các hạng đất đai đã chuẩn bị xong rồi, hai ngày này sẽ thực thi.
Phạm Ninh gật gật đầu cười nói:
- Các quan viên Côn Châu ngay lập tức đều phải tề tụ tại Tân Tề trấn. Còn điều khó khăn gì cần huynh đệ ở huyện giúp đỡ, liền nhân cơ hội này đề ra, buổi sáng ta cũng nói với ngươi rồi, xây dựng cải tạo tường thành hiện tại do Kinh Lược Sứ phê duyệt, hai ngày này ta đã phê xuống dưới, ngươi nhanh chóng hiệp thương với châu nha, điều hành nhân công xây thành trì và thợ thủ công như thế nào, trước hết ngươi phải tự có một phương án, không thể hoàn toàn trông chờ vào châu nha.
- Ti chức hiểu rõ!
Phạm Ninh thấy trên trán y đã chảy mồ hôi, liền cười nói:
- Phàm là chuyện gì cũng đều có nặng nhẹ, nếu thực sự số lượng nhân công điều hành không đủ, vậy thì ngươi phải tự mình phán đoán, việc nào phải xử lý gấp, việc nào có thể hoãn được, ngươi hiểu được ý tứ của ta chứ?
Trương Lâm Hà lặng lẽ gật đầu:
- Ti chức cảm thấy, vẫn là chặt cây rừng rậm, tăng diện tích đất đai cấp bách hơn một chút.
- Vậy cũng được, ngươi chặt cây rừng rậm trước, nhưng đồng thời phải bắt đầu nung gạch, đợi chặt cây rừng rậm xong rồi, gạch xây tường thành cũng đã nung xong. Như vậy có thể rút ngắn rất nhiều thời gian xây thành, sau đó lại tu sửa bến tàu và xây dựng quan đạo thông đến bến tàu, còn có kho hàng.... tất cả những việc này đều phải sắp xếp ổn thỏa trước.
- Ti chức trở về liền bắt tay vào phác thảo kế hoạch ngay.
Hai người đang nói, một tên lính cưỡi ngựa đến báo:
- Khởi bẩm sứ quân, Lương tri huyện và quan viên Hán huyện, Tấn huyện đều đến rồi.
Phạm Ninh quay đầu ngựa lại, cùng Trương Lâm Hà cưỡi ngựa chạy về hướng trấn trên.
Tri huyện đương nhiệm của Côn Châu tên là Lương Xuân, tuổi chừng ba mươi lăm ba mươi sáu, người phủ Giang Ninh, là tiến sĩ cùng khoa với Phạm Ninh, là con rể của tiền tướng quốc Bàng Tịch, hắn vốn đảm nhiệm phó sứ của Tam Ti Độ, được Tư Mã Quang đề cử, thay thế Dư Hiếu Niên đảm nhiệm chức tri huyện Côn Châu, cho đến nay đã được hai năm.
Gặp lại cố nhân, khó tránh ôn chuyện một phen, tri huyện Hán huyện Lý Dương, tri huyện Tấn huyện La Phóng Sinh, huyện thừa Trình Thanh với Lư Vãn Giang, Triệu Tử Văn ở Đường huyện đều chạy đến Tân Tề trấn, mọi người ngồi xuống ở trong một gian nhà lớn vẫn chưa treo bảng hành nghề.
- Các vị, khiến mọi người đều vất vả chạy đến Tân Tề trấn, chủ yếu là ta muốn đến Tân Tề trấn xem thử, hôm nay cùng mọi người tụ tập, ngày mai ta còn phải đi quân doanh các nơi, sau đó đi Bình An Kinh Nhật Bản. Do vậy, thời gian ta ở Côn Châu khoảng sáu bảy ngày, có chuyện gì cần ta giúp đỡ, tận lực đề ra trong sáu ngày này, chúng ta cùng nhau giải quyết.
Phạm Ninh đi thẳng vào vấn đề, đơn giản nói qua sự sắp xếp lịch trình của bản thân cho các quan viên đang ngồi đây biết.
Tất cả quan viên đều không nói gì, nụ cười của Tri châu Lương Xuân thậm chí còn có chút xấu hổ, đương nhiên, không phải là bọn họ không có vấn đề gì, mà là lời nói này của Phạm Ninh có chút không hợp thời, cũng có thể nói, có chút vượt quyền rồi.
Bên ngoài Kinh Lược Phủ đã có một định nghĩa, quân không hỏi chính, Kinh Lược Phủ chỉ là thượng cấp trên danh nghĩa của quan phủ. Tỷ như Phạm Ninh năm đó làm tri huyện Côn Châu về kinh báo cáo, liền căn bản không có báo cáo trước với Kinh Lược Phủ, mà chỉ gửi một phần báo cáo cho Kinh Lược Phủ, sau đó trực tiếp báo cáo với Tri Chính Đường, Kinh Lược Phủ chỉ là lãnh đạo châu huyện trên danh nghĩa.
Hôm nay mọi người mau chóng đến Tân Tề trấn gặp Phạm Ninh cũng chỉ là xuất phát từ một loại tôn trọng, xuất phát từ suy xét quan trường sau này, có thể kéo chút giao tình đương nhiên tốt, cho dù kết thân không được cũng không thể đắc tội, cho nên mọi người đều không hẹn mà buông bỏ công việc trong tay, mau chóng chạy đến.
Hiện tại Phạm Ninh lại có thể đề xuất giúp châu huyện giải quyết vấn đề thực tế, thực tại khiến mọi người cảm thấy không ngờ, trên đại đường hoàn toàn yên tĩnh.
Phạm Ninh hiểu suy nghĩ của mọi người, liền thản nhiên cười nói:
- Các vị có lẽ không biết, năm đó phụ thân ta qua đời, ta đại tang ba năm sau đó phục chức, tiên đế từng muốn ta làm Hải ngoại Kinh Lược Sứ, khi đó ta chỉ là Thái Trung Đại Phu tòng tứ phẩm, mà hiện tại ta lại là Kim Tử Quang Lộc Đại Phu chính tam phẩm, từng đảm nhiệm việc chấp bút nghị sự Đông cung, quyền lực tương đương Phó tướng quốc rồi. Hiện tại tại sao lại phải quay đầu đảm nhiệm Hải ngoại Kinh Lược Sứ?
- Cho nên rất nhiều người nói Phạm Ninh ta bị giáng chức rồi, có công ủng hộ lập vị lại bị giáng chức. Ai đã nghe nói qua chuyện này? Sự thật là, ta một chút cũng không hề bị giáng chức. Là ta chủ động yêu cầu đảm nhiệm hải ngoại Kinh Lược Sứ, nếu không bị giáng chức, vậy vấn đề xuất hiện ở chỗ nào?
Phạm Ninh chậm rãi liếc mắt nhìn mọi người một cái, lại tiếp tục nói:
- Vấn đề không phải xuất hiện ở ta, mà là chức quan hải ngoại Kinh Lược Sứ, mặc dù tên không thay đổi, nhưng các loại quyền lực cũng là vì lượng sức Phạm Ninh ta tạo thành, ta nói cho mọi người biết, ngoại trừ tri sự Côn Châu ra, tất cả quan viên nhất đẳng châu hải ngoại và tri huyện Côn Châu ta đều có quyền đề cử, quan viên cấp châu huyện khác ta có quyền trực tiếp miễn nhiệm.
- Mỏ, trang trại hải ngoại ta có quyền trực tiếp phê duyệt, không cần Tam Ty xét duyệt, trực tiếp phê duyệt sau đó nộp báo cáo. Đất đai hải ngoại phạm vi năm mươi dặm trở xuống ta có quyền trực tiếp bán, phạm vi năm mươi dặm trở lên, báo Tri Chính Đường phê chuẩn, phạm vi trăm dặm trở lên, báo thiên tử phê chuẩn.
- Còn có quân đội, ta có toàn quyền điều phối hai vạn năm nghìn người thuộc quân đội Hải ngoại Kinh Lược Sứ, trực tiếp có thể chỉ huy tác chiến, ta có quyền trực tiếp khiêu chiến tiểu quốc hải ngoại.
- Ngoài ra, hải ngoại Kinh Lược Phủ không còn thuộc sự quản lý của Xu Mật Viện, về phương diện chính vụ báo cáo với Tri Chính Đường, mà phương diện quân sự trực tiếp hồi báo với thiên tử. Đương nhiên, hiện tại là hai vị thái hậu.