- Người kế nhiệm ta sau này có quyền lực gì ta không biết, nhưng quyền lực hiện tại của ta rất rõ ràng, ta có quyền phê duyệt lập huyện cỡ trung từ trăm hộ trở xuống, sau đó báo Tri Chính Đường thông qua, những điều này đều là ta và Tri Chính Đường đạt thành thỏa hiệp, nói nghe hay một chút, là Tri Chính Đường ủng hộ mở rộng hải ngoại, nói khó nghe một chút, đó chính là Tri Chính Đường lễ tống Phạm Ninh xuất kinh.
Phạm Ninh nói một phen liền khiến đại đường nổ tung, bọn quan viên đều khiếp sợ vạn phần, Lương Xuân lắp bắp hỏi:
- Bọn ta.... sao… sao vẫn chưa nhận được thông báo?
Phạm Ninh cười khẽ:
- Bởi vì điệp văn của Tri Chính Đường và Xu Mật Viện cần Kinh Lược Phủ ký sau đó mới có thể chính thức hạ xuống, nhưng vừa lúc ta ra ngoài rồi, do đó thông tri sẽ muộn vài ngày, bất quá nếu ta có thể thản nhiên ở đây nói cho các vị biết, tự nhiên có sức lực của ta, ta rất nhanh sẽ phê chuẩn thành lập Tề huyện và Ngụy huyện, cũng bổ nhiệm huyện lệnh và huyện thừa tương ứng, mọi người liền biết lời ta nói không ngoa rồi.
Phạm Ninh ở trong này nói hết các hạng quyền lực của mình ra giống như ngả bài, đấy cũng là kết quả mà hắn suy nghĩ nhiều lần.
Côn Châu là nơi hắn lập nghiệp, là đại bản doanh của hắn, hắn hi vọng vẫn duy trì được sức ảnh hưởng to lớn của bản thân với Côn Châu như trước đây, uy hiếp là một loại phương pháp rất tốt, đồng thời cũng là một cách lôi kéo và cảnh cáo quan viên Côn Châu, đi theo ta sẽ tiền đồ tươi sáng, nhưng nếu như đối với ta ngoài nóng trong lạnh, vậy thì đừng trách ta không nói trước.
***
Uy hiếp cũng tốt, lôi kéo cũng tốt, Phạm Ninh nói một phen liền phát huy hiệu quả. Quan viên đều trở nên sôi nổi, đề xuất đủ mọi vấn đề cần giải quyết, Phạm Ninh và mọi người bàn bạc từng việc một, nghị sự liên tục đủ ba canh giờ, đến đêm cuối cùng mới kết thúc.
Tất cả mọi người đều mệt mỏi không chịu nổi, đều đứng dậy trở về dịch trạm nghỉ ngơi, Phạm Ninh gọi Lương Xuân lại. Lương Xuân cũng có chút mệt mỏi. Y miễn cưỡng cười nói:
- Không lẽ sứ quân còn muốn mời ta uống rượu hay sao?
Phạm Ninh cười khẽ nói:
- Trưa ngày mai ta làm chủ, mời mọi người uống rượu, nhưng đêm nay thì thôi, tất cả mọi người đều mệt mỏi rồi, ta có chuyện cần phải nói trước với Lương tri châu.
- Mời sứ quân nói thẳng!
- Là như thế này, Lưu Cầu phủ cũng tính dẫn nhập hai vạn nhân công Nhật Bản, ta chuẩn bị đi Bình An Kinh cùng triều đình Nhật Bản hiệp thương chuyện này, nhưng ta không có người phiên dịch, vì vậy ta muốn mượn Côn Châu một người phiên dịch.
Lương Xuân nghĩ một lát nói:
- Nhân tài Côn Châu có thể nói tiếng Nhật Bản thật sự không ít, nhưng có thể viết có thể nói chỉ có Trình Thanh, sứ quân đưa y đi theo vậy!
Phạm Ninh cười gật gật đầu:
- Ta cũng chính là có ý này!
Ngay khi Phạm Ninh tiếp tục tuần tra các huyện và tất cả quân doanh ở Côn Châu thì sứ giả tiên kỳ của Phạm Ninh - huyện thừa Tấn huyện Trình Thanh đã tới đô thành của nước Nhật Bản – Bình An Kinh.
Lúc này nước Nhật Bản đã chấm dứt nội chiến, nhưng quyền lực của ngoại thích Đằng Nguyên thị và hoàng quyền cùng với tầng lớp võ sĩ càng thêm kịch liệt.
Ở Côn Châu thời kì Phạm Ninh chủ quản, gia tộc Đằng Nguyên thông qua tay quân Tống lấy được Trường Kỳ màu mỡ, trở thành bên thắng lớn nhất, nhưng từ khi Quan bạch Đằng Nguyên Lại Thông qua đời, Đằng Nguyên gia tộc xuống dốc, quyền khống chế cảng Trường Kỳ dần dần bị người dẫn đầu tầng lớp võ sĩ là Nguyên Lại Nghĩa đoạt lấy khiến cho gia tộc Đằng Nguyên dần dần xuất hiện nguy cơ khủng hoảng, gia tộc Đằng Nguyên muốn thực hiện ngay mưu kế khác để tìm kiếm cơ hội.
Mà đúng lúc này Trình Thanh với tư cách đặc sứ của Phạm Ninh đã tới Bình An Kinh.
Buổi sáng Trình Thanh vừa phụ trách đệ trình quan văn ngoại giao lên điện Tả Phủ, buổi chiều một gã quan viên điện Tả Phủ đã mời Trình Thanh tới phủ Tả tướng.
Trong quý khách đường, Trình Thanh vừa mới nhấp một ngụm trà, bên ngoài đã truyền đến một tiếng ho thật nặng nề, chỉ thấy một lão già râu tóc bạc trắng đi vào trong nội đường, Trình Thanh liếc mắt một cái đã nhận ra người này, chính là người năm đó đi Côn Châu đàm phán cùng Phạm Ninh - Đằng Nguyên Giáo Thông, là quan bạch nhiếp chính đương nhiệm của nước Nhật Bản, cũng là tộc trưởng Đằng Nguyên thị gia tộc.
Trình Thanh vội vàng đứng dậy hành lễ:
- Đại Tống hải ngoại kinh lược phủ sứ giả Trình Thanh tham kiến Quan bạch đại nhân.
Loáng một cái đã trôi qua bảy tám năm, Đằng Nguyên Giáo Thông cũng đã là lão nhân bảy mươi lăm tuổi.
Để đột phá cho gia tộc Đằng Nguyên, bèn thành toàn cho tâm nguyện chấp chính trong vài năm cuối đời của lão.
- Ta đã từng gặp ngươi rồi!
Đằng Nguyên Giáo Thông có ấn tượng với Trình Thanh:
- Năm đó ngươi là phiên dịch của Phạm tri châu đúng không?
Trình Thanh khẽ mỉm cười:
- Ta đảm nhiệm Huyện thừa Tấn huyện Côn Châu, lần này là phụng mệnh lệnh Phạm sứ quân thay ngài ấy xung phong đi Nhật Bản.
Đằng Nguyên Giáo Thông vui vẻ nói:
- Mời ngài ngồi!
Hai người phân chia ngồi xuống, Đằng Nguyên Giáo Thông có chút kích động hỏi:
- Hải ngoại Kinh Lược Sứ của quý quốc chính là Phạm tri châu trước đây?
Trình Thanh gật gật đầu:
- Phạm tri châu đã là quan lớn triều đình, toàn quyền phụ trách đối với công việc hải ngoại Đại Tống. Ngài ấy bây giờ đang tuần tra ở Côn Châu, rất nhanh sẽ đến Bình An Kinh thăm hỏi Nhiếp chính.
Đằng Nguyên Giáo Thông cảm thán nói:
- Ta cũng đặc biệt chờ đợi hắn đến thăm hỏi, không biết Phạm sứ quân vì chuyện gì mà thăm hỏi Bình An Kinh?
Đằng Nguyên Giáo Thông và Phạm Ninh từng tiếp xúc vô số lần, biết rõ Phạm Ninh không có chuyện sẽ không đích thân đi, nhất định là có chuyện trọng đại mới có thể đến Bình An Kinh.
Trình Thanh vội vàng nói:
- Đây đúng là chức trách của tiền trạm sứ giả ta đây, ta cũng cần sớm báo cho quý quốc biết, Phạm sứ quân thăm Bình An Kinh có mục đích, trước đó có thể giúp quý quốc chuẩn bị sẵn sàng.
- Mời ngài nói!
Trình Thanh điềm tĩnh nói:
- Lần này Phạm kinh lược sứ đi quý quốc có hai mục đích. Đầu tiên là ký một thỏa thuận thuê công nhân Nhật Bản, khai thác phát triển phủ Lưu Cầu cần nhân số khoảng hai vạn năm ngàn người. Thứ hai là khai thông mậu dịch Đại Tống và cảng thứ hai nước Nhật Bản.
Mục đích đầu tiên Đằng Nguyên Giáo Thông không mấy hứng thú, thuê công nhân thì lệnh chế các tỉnh cảm thấy hứng thú chứ cũng không có ý nghĩa lớn với lão. Mục đích thứ hai là khai thông mậu dịch cảng thứ hai khiến cho tinh thần lão chấn động, đây chẳng phải thứ lão muốn sao?
- Không biết Phạm sứ quân có ý định mở mậu dịch cảng thứ hai ở nơi nào?
- Chuyện này phải cùng quý quốc hiệp thương, tuy nhiên cá nhân Phạm sứ quân thiên hướng về quận Thiên Diệp tỉnh Hạ Tổng, nơi đó cách Côn Châu tương đối gần, có một vịnh rất tốt, có cảng nước ấm thiên nhiên và bình nguyên rộng lớn.
Đằng Nguyên Giáo Thông trầm tư một lát, tỉnh Hạ Tổng là địa bàn của nhà họ Hoàn Võ Bình, tuy gia tộc Bình thị và gia tộc Nguyên thị là kẻ thù không đội trời chung nhưng nó cũng là một gia tộc rất mạnh, chính mình khống chế không tốt lắm, đối với gia tộc Đằng Nguyên sẽ bất lợi.